Ngay lập tức, những tia sáng võ học rực rỡ bắn thẳng ra, tất cả người dự thi vừa ngăn cản thế công vừa chạy đến lối ra hang động. Nhưng đối mặt với nhiều Phù Khôi như vậy, bọn họ còn chưa chạy được bao xa thì đã bị bao phủ.
Những tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng liên tiếp vang lên.
Lâm Lăng lại làm ngược lại, hắn không chạy về phía lối ra mà trực tiếp nhảy xuống hang động bên dưới lưới sắt, lao thẳng đến tế đàn màu đen.
Bởi vì lúc này hầu hết đám Phù Khôi kia đều vọt lên phía trước công kích những người khác nên hang động phía dưới lại có độ nguy hiểm thấp nhất.
Nhưng loại may mắn này chỉ là tạm thời, quỹ đạo hành động của hắn đã bị thủ lĩnh Phù Khôi kia nhắm vào.
Phanh!
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, thủ lĩnh Phù Khôi bỗng bắn thẳng đến giống như đạn pháo, trực tiếp chặn lại phía trước Lâm Lăng.
Ngay khi đáp xuống mặt đất, trường đao trong tay nó lập tức lóe lên một tia sáng đen, hung hăng bổ về phía Lâm Lăng.
Thấy thế, đồng tử trong mắt Lâm Lăng bỗng co rụt lại.
Lấy tốc độ của hắn thì dư sắc cản lại thế công này, nhưng đối mặt với Phù Khôi cấp Thánh Vực thì cái giá để đón đỡ tuyệt đối không nhẹ nhàng.
“Tiểu Hổ!” Lâm Lăng lập tức kêu lên trong lòng.
Rống!!
Trong nháy mắt, một tiếng mãnh thú gầm gừ vang lên, trước người Lâm Lăng chợt hiện ra một con hổ khổng lồ!
Răng nanh sắc bén trực tiếp cắn vào trường đao màu đen đang tàn nhẫn chém đến. Toàn thân con hổ này lập loè lôi đình màu đỏ, tỏa ra khí tức hùng mạnh không kém gì thủ lĩnh Phù Khôi.
Nó chính là thể kết hợp giữa Tứ Bảo và Hỏa Lân Hổ, Lôi Viêm Thánh Hổ!
Nhìn thấy Lôi Viêm Thánh Hổ đột nhiên xuất hiện chặn lại thế công, hai mắt đen nhánh của thủ lĩnh Phù Khôi cũng không có chút dao động, đột nhiên kéo mạnh thanh đao ra. . Có gì ho𝑡? Chọ𝑡 𝑡hử 𝑡𝒓ang ⩵ T𝒓U𝑚𝑡 𝒓uyện.𝖵𝑵 ⩵
Kẹt kẹt!!!
Chỉ thoáng chốc, lưỡi dao và răng thú cọ xát thật mạnh, ánh lửa phun trào, phát ra một âm thanh bén nhọn chói tai.
Oanh ——!
Mà ngay vào khoảnh khắc trường đao bị rút ra, Lôi Viêm Thánh Hổ há mồm, thuận thế phun ra một lôi đình màu đỏ thô to, hung hăng giáng vào ngực thủ lĩnh Phù Khôi.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ vang lên!
Dưới lực đánh hung hãn đó, thủ lĩnh Phù Khôi trực tiếp bị đẩy bay ngược ra sau. Mà trong lúc lùi lại, chỉ thấy cả người nó còn quanh quẩn những tia điện đỏ nhợt nhạt, cũng không ngừng truyền ra tiếng nổ rất nhỏ, áo giáp trước ngực nó cũng lõm xuống một khối to.
Nhưng Phù Khôi vốn là máy móc chiến đấu, chỉ cần nguồn năng lượng trung tâm trong cơ thể không bị hao tổn thì có thể không ngừng chiến đấu đến chết.
Nhân cơ hội này, Lâm Lăng vội vàng nhảy lên lưng hổ, cưỡi Lôi Viêm Thánh Hổ chạy như điên trong hang động.
Mà lúc này, tất cả những người dự thi trên lưới sắt đã bị tiêu diệt. Từng khối thi thể trải rộng khắp nơi, nhìn vô cùng thảm thiết!
Ngay lập tức, mục tiêu của đại quân Phù Khôi đều chuyển về hướng Lâm Lăng phía bên này. Nhưng hễ binh lính Phù Khôi nào tới gần đều bị tia chớp màu đỏ do Lôi Viêm Thánh Hổ chém ra đánh trúng tan thành từng mảnh.