"Có hai cái lận mà." Đôi mắt đẹp của Liễu Ti Vũ khẽ suy tư, nhìn dáng người trẻ tuổi đã trốn thoát thành công dù bị nhiều Phù Khôi vây quanh, chợt khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười.
Vốn dĩ nàng còn định tiễn Lâm Lăng một đoạn đường, không ngờ người này lại quyết đoán như vậy, không thèm quay đầu lại nhìn mà trực tiếp rời đi.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Lăng, ánh mắt Liễu Ti Vũ có chút hoảng hốt. Có thể lúc này nàng chưa nhận ra, từ lần chia tay này, bóng lưng ấy sẽ chỉ còn là hình ảnh hồi ức mà nàng không bao giờ gặp lại nữa.
Mà lúc này, Lâm Lăng đang gặp phải một tình cảnh cực nguy hiểm cực lớn, làm sao còn tâm tư đâu mà quan tâm chuyện nữ nhi tình trường nữa.
Bởi vì lai lịch của Liễu Ti Vũ vô cùng thần bí, Lâm Lăng chỉ có thể giấu kỹ sủng vật vào hệ thống để không bị phát hiện.
Trường Thương Tử Trúc trong tay hắn đột nhiên đổi thành Hạo Thiên Huyền Bổng.
Ầm ầm!
Chỉ cần vun ra một gậy, bất kể là Phù Khôi nào xông tới, đều bị lực lượng mạnh mẽ đánh đến lùi lại.
Cứ như vậy, Lâm Lăng đứng giữa đại quân Phù Khôi hắc ám, giống như một con ngựa hoang điên cuồng chạy trốn, cuối cùng bình an vô sự mà chạy tới hầm mộ.
Bừm——!
Khi cả người lao vào bức màn ánh sáng đang dần thu nhỏ lại, thân hình Lâm Lăng run lên.
Rõ ràng cảm nhận được trong bức màn ánh sáng ẩn chứa một cỗ năng lượng dao động tối tăm, làm khí huyết trong cơ thể hắn giống như bốc hơi hết, giảm mạnh với tốc độ kinh người.
Mặc dù Lâm Lăng vận dụng võ học Thôn Phệ, cũng không có cách nào chống đỡ được.
Dựa theo tốc độ tiêu hao này, chỉ sợ không đến năm phút đồng hồ nữa, hắn sẽ bị hút thành cái xác khô, chết ngay tại đây.
Bây giờ chỉ có cách tìm kiếm một ít linh đan diệu dược bổ sung khí huyết.
"Đúng rồi, Huyết Linh Chi ngàn năm!"
Trong lòng đang suy tư thì Lâm Lăng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Lúc trước hắn vừa lấy được Huyết Linh Chi từ hai thí sinh của Học viện Võ Lăng ở trên đỉnh cổ tháp, vốn dĩ định giữ lại sau này mới dùng, không ngờ nhanh như vậy đã cho nó phát huy tác dụng rồi.
Bàn tay Lâm Lăng sờ về phía nhẫn trữ vật, trực tiếp lấy ra Huyết Linh Chi ngàn năm, sau đó không chút do dự mà cắn một cái.
Linh Chi bình thường sẽ có hương vị đắng, cắn vào còn có cảm giác giống như nhai vỏ xe, nhai hoài không nhuyễn.
Nhưng mà gốc Huyết Linh Chi ngàn năm này, cắn một miếng y như đang cắn miếng thịt mềm mại, ăn vào cực kỳ sảng khoái.
Khi Linh Chi vào miệng thì một mùi máu đậm đặc nhất thời bùng nổ trong miệng, chợt tràn vào trong cơ thể, chảy khắp xương cốt và tứ chi.
Vừa rồi thân thể Lâm Lăng bị hút cạn khí huyết quá độ, giờ như được lấp đầy trở lại trong nháy mắt.
Cứ như vậy, Lâm Lăng nhờ vào sự giúp đỡ của Huyết Linh Chi ngàn năm, nhanh chóng đi qua mê cung thang đá.
Khi rẽ qua một khúc cua thì một dáng người khôi ngô chạy như điên lập tức đập vào mắt hắn.
"Lão Tam!" Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng chớp, kêu lên một tiếng.
Người này rõ ràng là Lôi Mông.