Người đàn ông cường tráng ngã xuống đất, trông hắn ta có vẻ chật vật nhưng nhờ có bảy đạo kiếm phù vừa rồi chống đỡ nên thương thế trên người hắn ta chưa quá nghiêm trọng. Tuy nhiên khi hắn ta đang dùng hết sức lực để đứng dậy thì một mũi tên rực lửa xuyên qua không khí với tốc độ nhanh như chớp.
Phập!
Mũi tên rực lửa đâm thẳng vào đầu của người đàn ông cường tráng, ghim thẳng đầu của hắn ta xuống mặt đất. Cùng lúc đó, có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên ở ngọn đồi nhỏ cách đó không xa. Lâm Lăng quay đầu nhìn về phía bóng dáng khôi ngô trên đỉnh núi khóe miệng khẽ nở một nụ cười. Hiển nhiên, mấy kẻ xông lên trước đó đã bị Lôi Mông giải quyết. Hơn nữa, người này còn dành thời gian bắn chết người đàn ông cường tráng.
Lâm Lăng cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Bởi vì trong trận giao tranh vừa rồi, thực lực của đối phương thật sự không khơi dậy được tinh thần chiến đấu của hắn. Tuy nhiên qua trận chiến này, Lâm Lăng đã có một cái nhìn mới về thực lực của Lôi Mông. Cho dù dùng 4 chữ ‘Xạ tiễn như thần’ có lẽ cũng không đủ để thể hiện tài bắn cung của hắn.
Sau một bước đệm nhỏ này, Lâm Lăng và Lôi Mông tụ hội với nhau lần 2 và nhanh chóng tiếp tục đi sâu vào khu vực trung tâm.
Mãi cho đến rạng sáng, một tòa nhà cổ kính khổng lồ hùng vĩ hiện ra nơi cuối tầm mắt của hai người. Tòa nhà này vô cùng to lớn, có hình dạng giống như một kim tự tháp và mỗi tầng đều được thiết kế có bậc thang. Tòa nhà này trông không quá cũ, có vẻ như thời gian xây dựng khá ngắn.
“Chẳng lẽ đây là trung tâm của cuộc chiến xếp hạng sao?”
Lâm Lăng nhìn về tòa nhà ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cũng có thể.”
Lôi Mông cũng gật đầu tán thành. Chợt bọn họ nhìn nhau và nhìn ra được sự cuồng nhiệt bên trong đôi mắt của đối phương.
Trải qua mấy ngày nguy hiểm tại chiến trường viễn cổ chỉ vì một mục tiêu duy nhất là đến được đài chiến đấu này. Bây giờ đài chiến đấu ở ngay trước mắt nên bước chân của hai người bọn họ không khỏi nhanh hơn để đến với tòa nhà màu vàng kia…
Đài Kim Tự, nằm ở khu vực trung tâm của vùng trung tâm. Kết cấu kiến trúc khổng lồ, hầu như nhìn từ góc độ nào cũng giống nhau.
Mà lúc này ánh sáng mặt trời mới soi chiếu xuống mặt đất.
Từng dáng người trẻ tuổi xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Nhìn chằm chằm vào chiến đài cách đó không xa, ánh mắt bọn họ chứa đầy toan tính, vẻ mặt điên cuồng chạy về cùng một phía. Những người này phần lớn đều là người dự thi đã tập hợp đủ mười tấm Linh Phù Ấn.
Mà trong đó, còn một bộ phận người còn chưa gom góp đủ Linh Phù Ấn, nhưng vẫn ôm suy nghĩ thử vận may, thử xem có trà trộn vào chiến đài được không.
"Thật nhiều người."
Ánh mắt Lâm Lăng khẽ suy tư, liếc mắt nhìn đông đảo bóng người chạy trốn, ít nhất cũng có đến mấy trăm người.
Không khó để nhận ra, lần quyết chiến trên đài thi đấu này vẫn cực kỳ kịch liệt!
"Lão đại, huynh mau nhìn bên kia." Lúc này, Lôi Mông đang di chuyển đột nhiên dừng lại, chỉ tay về phía tây, vẻ mặt kinh ngạc.
Nghe vậy, Lâm Lăng lập tức nhìn theo hướng mà Lôi Mông chỉ. Vừa nhìn, đồng tử trong mắt hắn nhất thời hơi co rụt lại.
"Lão nhị, lão tứ!"
Trong tầm mắt đã thấy hai người bọn Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc giống như thỏ rừng đang hoảng sợ chạy như điên. Mà ở phía sau, đang có một lượng lớn người đang đuổi theo không rời.