Cuối cùng tiểu tử này cũng chịu đánh chính diện!
Hắn ta đâu biết rằng, vừa rồi Lâm Lăng luôn tránh né không phải là vì kiêng kỵ thế công của mình. Thật ra dụng ý thật sự của Lâm Lăng là nghiền ngẫm cân nhắc chiến lực tổng hợp bao gồm cường độ sức mạnh và tốc độ thân pháp của hắn ta mà thôi. . Đam Mỹ Sắc
Là chiến sĩ cấp 8, đỉnh cao cảnh giới!
Tu vi này cộng thêm dáng người cường tráng và sức mạnh to lớn kia, cũng xem như một thiên tài đứng đầu trong cùng cảnh giới.
“Có giỏi thì đón lấy một chiêu của ta!” Trần Chân hừ lạnh một tiếng rồi vồ thẳng đến giống như mãnh hổ, rìu lớn trong tay chém mạnh vào đầu Lâm Lăng.
Lần này, Lâm Lăng không chỉ có không lùi, ngược lại còn dùng đôi tay nắm chặt Hạo Thiên Huyền Bổng, quét nghiêng qua bằng một động tác rất đơn giản.
Được linh lực rót vào, quang văn trên thân Hạo Thiên Huyền Bổng chớp động, tỏa ra dao động năng lượng hùng hồn.
Oanh ——!
Hai vũ khí đụng độ, vào khoảnh khắc va chạm đã bộc phát sóng gợn mạnh mẽ đến cực đoan, tùy tiện thổi quét ra.
Hai người cũng không vận dụng bất cứ thế công võ học nào, hoàn toàn dựa vào sức mạnh để liều mạng!
Lực đánh vào mãnh liệt khiến hai chân Lâm Lăng lập tức đạp nát sàn nhà.
Trần Chân bay lên không phát ra thế công nên không có điểm để giãm lực, vì thế cả người trực tiếp bị hất văng ra sau. Cuối cùng, hắn ta đập thật mạnh vào vách tường cách đó không xa rồi mới ổn định lại được.
“Phụt!”
Nhưng dưới sự va chạm trọng lực này, hắn ta lại bị thương thêm lần nữa, khí huyết trong cơ thể quay cuồng kịch liệt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu tử kia cừ quá, sức lực của hắn mạnh đến mức đó sao!”
Thấy tình cảnh này, đồng tử trong mắt người xem bên ngoài hơi co rụt lại.
Hiển nhiên họ cũng không nghĩ tới, ‘Trần Chân’ học viện Cuồng Lĩnh mà bọn họ tương đối xem trọng lại trực tiếp bị đánh văng dưới một gậy của Lâm Lăng.
Sức mạnh khủng bố kia cứ như một con hung thú hình người!
Nhưng Trần Chân đích thân trải qua lại không nghĩ như vậy, hắn ta duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, thân thể to lớn đứng lên lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay Lâm Lăng.
Dáng vẻ này như đã nhìn ra manh mối trong đó. Bởi vì Trần Chân phát hiện gần như toàn bộ sức mạnh vừa rồi đánh tới không đến từ Lâm Lăng, mà là cây gậy sắt kia.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua cây rìu trong tay. Chỉ thấy trên lưỡi rìu, vị trí vừa rồi va chạm với Hạo Thiên Huyền Bổng đã bị thủng một cái lổ nhỏ, xung quanh tràn ra những vết rạn nhàn nhạt.
“Rốt cục cây gậy sắt kia là Linh bảo gì?!”
Trần Chân không khỏi thầm giật mình, hắn ta vốn cho rằng dựa vào ưu thế sức mạnh thì có thể đàn ép Lâm Lăng. Nhưng xem tình hình hiện tại thì suy nghĩ đó hoàn toàn không thể thực hiện được.
Bởi vì lúc này, Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay Lâm Lăng đã đánh bại vũ khí của hắn ta. Nếu tiếp tục dùng sức đánh bừa thì hoàn toàn không chiếm được ưu thế gì!
Hiện giờ chỉ có thể thay đổi sách lược, áp đảo đối thủ từ phương diện võ kỹ.
Nghĩ vậy, chiến ý trong mắt Trần Chân càng thêm nồng đậm, hiển nhiên cũng là một người biết phân rõ cục diện.
“Tiểu tử, mượn sức mạnh bên ngoài cũng chỉ là kế tạm thời thôi, ta cũng muốn xem ngươi ngăn cản thế công kế tiếp của ta như thế nào!” Trần Chân cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười dữ tợn một tiếng.