Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 349: C349: Đó chính là người thắng nên trèo lên trên từ chỗ nào



“Chuyện này... Sao có thể?!”

“Trần sư huynh mà lại thua.”

Thấy thế, khán giả ở quầng sáng bên ngoài lập tức phát ra một loạt tiếng kinh ngạc xôn xao.

Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng trong quầng sáng hình chiếu, đôi mắt mang đầy chấn động, đặc biệt là người của học viện Cuồng Lĩnh, họ đều đang trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên rất khó tin chuyện Trần Chân bị đào thải loại trừ ngay vào vòng đối chiến đầu tiên.

“Không tồi, quả nhiên trưởng thành không ít.” Phía trận doanh học viện Thiên Diễn, Ứng Nguyên Tử vui mừng gật đầu, vuốt râu cười khẽ.

Sau đó ông ta chuyển mắt nhìn về phía ba quầng sáng hình chiếu còn lại. Chỉ thấy ba người Lôi Mông, Tần Vũ, Cổ Vân Nhạc cũng đã nhẹ nhàng kết thúc cuộc chiến của mình.

Cứ như vậy, bốn huynh đệ Lâm Lăng đều có thể thuận lợi tiến vào vòng đấu tiếp theo.

“Ha hả, vậy mà cũng xem như không tồi?” Nghe thấy tiếng khen của Ứng Nguyên Tử, một ông lão đầu trọc của học viện Kiếm Vân bên cạnh lại không để bụng mà tặc lưỡi lên tiếng.


“Xem ra tiêu chuẩn những năm gần đây của Ứng huynh đã hạ thấp không ít.” Ông lão đầu trọc lắc đầu thở dài một tiếng, cười nói: “Đáng tiếc, vừa rồi ngươi không thấy được cảnh đồ đệ ‘Lữ Thành Thiên’ của ta chiến đấu, đó mới gọi là xuất sắc vô song.”

Nghe vậy, Ứng Nguyên Tử vẫn rất thản nhiên, cảm xúc không có chút phập phồng. Ông ta đã từng tiếp xúc trao đổi không ít với lão già luôn thích hạ thấp người khác để nâng cao bản thân này.

Nhưng ánh mắt của Ứng Nguyên Tử vẫn không nhịn được mà liếc vào một quầng sáng hình chiếu ở hướng khu Nam.

Trong đó có hai người, một người tay cầm trường kiếm, ngạo nghễ đứng thẳng.

Người còn lại đã ngã xuống đất bỏ mình, nhìn dáng vẻ thì mắt trái đã là một lỗ máu, hiển nhiên là bị trường kiếm đâm vào mắt, xuyên qua đầu mà chết.

Ứng Nguyên Tử nhíu mày, thủ đoạn của tiểu tử tên là Lữ Thành Thiên này cũng rất tàn khốc.

Trên quầng sáng hình chiếu này, mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ như ban ngày. Hắn ta trực tiếp giết chết đối thủ như vậy thì chắc chắn sẽ bị học viện bên chiến bại ghi hận và kết thù với gia tộc của đối thủ.

Cũng giống như Ứng Nguyên Tử phỏng đoán, chỉ thấy đạo sư và viện sinh của học viện chiến bạ đều siết chặt nắm đấm, vẻ mặt bi thương căm phẫn.


“Đáng giận, sư huynh đã chủ động nhận thua mà hắn còn ra tay giết chết!”

“Sau khi cuộc thi Bách Viện kết thúc, chúng ta nhất định phải tìm tên này tính sổ!!”

Trong mắt bọn họ dân trào tức giận, dán mắt nhìn chằm chằm vào Lữ Thành Thiên trong quầng sáng hình chiếu, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.

“Đừng xúc động, tiểu tử kia tên là Lữ Thành Thiên.” Nhìn thấy các viện sinh ai cũng lòng đầy căm phẫn, đạo sư học viện kia nhíu mày và khuyên nhủ: “Cha hắn là Lữ Thương, chính là thống soái quân đoàn của đế quốc Tinh Vũ, gia thế hùng hậu, các ngươi không thể trêu vào được.”

Nghe thấy thân phận bối cảnh của Lữ Thành Thiên, những viện sinh đó lập tức ớn lạnh, cảm xúc thù hận ban đầu cũng tan đi không ít.

Nhưng nếu lúc này đổi lại là Lâm Lăng ở đây, có lẽ sẽ khinh thường khẽ nhếch khóe miệng. Bởi vì thống soái ‘Lữ Thương’ kia là người bị hắn đánh bại rồi liên tục lui binh vào hai tháng trước dám kéo quân xâm lấn lãnh địa Hỗn Loạn.

Nhưng lúc này, Lâm Lăng lại không biết gì về chuyện này.

Trên đài chiến đấu hỗn độn, Lâm Lăng đưa mắt nhìn quét qua, đột nhiên ý thức được một vấn đề tương đối nghiêm trọng.

Đó chính là, người thắng nên trèo lên trên từ chỗ nào?

Hắn phát hiện, trừ hai cánh cửa đường hầm để hắn và Trần Chân bước vào đài chiến đấu ra thì không còn đường ra nào cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.