Nói xong, thân thể hắn ta dần dần nhạt đi rồi hoàn toàn biến mất trước mắt Lâm Lăng.
Vèo!
Sau đó bốn mươi cái linh phù ấn trong lòng bàn tay Lâm Lăng nhanh chóng mấp máy, đột nhiên bắn ra một chùm sáng năng lượng.
Trên trần nhà đài chiến đấu lập tức hiện lên một cái lỗ đen. Lâm Lăng đột nhiên nhảy lên, không chút do dự lao vào trong đó, đi đến đài chiến đấu vòng thứ ba.
“Lâm Lăng sư huynh lại thắng.” Bên ngoài, các viện sinh học viện Thiên Diễn lập tức cất tiếng hoan hô.
Ứng Nguyên Tử vui mừng gật đầu, đa số người dự thi năng lực yếu kém đã bị đào thải trong hai đài chiến đấu trước đó. Ai có thể tham gia vòng thứ ba chắc chắn là những người xuất sắc trong một trăm thiên tài đứng đầu.
Tuy thứ hạng đã được thăng cấp, nhưng kẻ địch gặp phải cũng sẽ càng khó giải quyết!
“Đấu thêm hai đợt thì bọn Lâm Lăng có thể thăng cấp lên vị trí hai mươi.”
Ứng Nguyên Tử nhìn chằm chằm quầng sáng hình chiếu trên không, trong mắt xuất hiện kích động không che giấu được. . Truyện Linh Dị
Bởi vì nếu có thể lên trở thành hai mươi người đứng đầu thì cơ hội được Điện Tông nhìn trúng cũng sẽ càng lớn.
Sau đó ánh mắt ông ta hơi thay đổi, nhìn về phía Lữ Thành Thiên vẫn luôn được ông lão đầu trọc khen ngợi hăng say kia, chỉ thấy thực lực tên kia bày ra thật sự không thể khinh thường được, chỉ cần ba kiếm đã kết thúc trận chiến, đi lên đài chiến đấu vòng thứ ba.
Hơn nữa, đáng để Ứng Nguyên Tử chú ý chính là, Lữ Thành Thiên cũng nằm trong khu vực của Lâm Lăng, đều thuộc về chiến vực khu Nam.
Nói cách khác, khả năng bọn họ gặp nhau trong hai cửa ải kế tiếp cũng rất lớn!
Lão già hói đầu hiển nhiên cũng là nhìn ra điểm này, ánh mắt ông ta liếc hướng Ứng Nguyên Tử bên cạnh, cười nói với vẻ mặt rất tự tin: “Ứng huynh, xem ra hai học viện chúng ta không tránh được phải giao đấu.”
“Không ngại.” Ứng Nguyên Tử lạnh nhạt nói.
Trải qua hai đợt chiến đấu, ông ta cũng dần dần có tự tin hơn với thực lực của Lâm Lăng.
Lúc này, trong đường hầm đen nhánh, bóng dáng Lâm Lăng không ngừng lao về phía trước, trên đường đi, hắn lấy ra ba viên Tụ Linh Đan từ nhẫn không gian rồi trực tiếp nuốt vào bụng.
Tiêu hao khi tung ra hơn trăm ma ảnh phân thân và Hắc Ám Lãnh Vực cực kỳ khổng lồ, nếu không dùng đan dược thì e rằng sẽ không còn sức lực cho đài chiến đấu thứ ba kế tiếp.
Ong ——!
Đan hoàn rơi vào dạ dày, lập tức hóa thành một luồng linh lực tinh thuần, chảy xuôi trong cơ thể như thủy triều, bổ sung lại năng lượng tiêu hao trong cuộc chiến trước đó.
Ngay lập tức, sắc mặt vốn hơi tái nhợt của Lâm Lăng cũng toả sáng hồng hào lên lần nữa. Lâm Lăng không khỏi cảm khái về sự lợi hại của luyện đan sư, họ mân mê luyện chế một đống dược liệu với nhau rồi có thể tạo ra những đan dược thần kỳ như vậy.
Cuối đường hầm sâu thẳm, khi Lâm Lăng đẩy ra cánh cửa của đài chiến đấu thứ ba thì linh lực trong cơ thể đã gần như hoàn toàn khôi phục.
Hắn bình tĩnh quét qua căn phòng, nhắm vào một bóng dáng thon dài ở khu vực trung tâm đài chiến đấu, người này chính là đối thủ lần này của hắn.
Một thanh niên tóc dài mặc đồng phục ‘học viện Võ Lăng’, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo không chút che giấu.