Thấy một màn như vậy, lão giả đầu trọc ở bên ngoài, vẻ mặt ngay tức khắc kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng khó tin.
Hiển nhiên là ông ta cũng không ngờ, Lữ Thành Thiên, người vừa nãy vẫn luôn giữ được thế thượng phong, lần này lại chịu đòn tấn công của Lâm Lăng, không những không thể ngăn cản, thậm chí lại còn bị đánh cho lui ra sau.
Tuy cũng không bị thương tổn gì nhiều nhưng cái bộ dạng thế kia thực sự quá chật vật!
Nhìn thấy Lâm Lăng cuối cùng cũng đánh hòa một ván, Ứng Nguyên Tử cười mà không nói, ngược lại cái lão giả đầu trọc không có phát ra tiếng chế nhạo kia, vẫn đang duy trì sự kiềm chế rất tốt.
Ông biết gia tộc của Lữ thị có một môn tuyệt học ‘cấm thuật’, một khi thi triển thì cường hãn đến tột cùng. Cho dù là chiến đấu hơn cấp mình cũng được hết. Cho nên trước mắt, ai thắng ai bại thật ra cũng khó lòng phân định được.
“Một gia tộc võ cổ nho nhỏ ở trấn Thanh Dương, xuất thân hèn mọn như ngươi không thể ngờ được có một loại linh bảo như vậy.”
Trên đài chiến đấu, sắc mặt Lữ Thành Thiên tái mét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trường thương Tử Trúc trong tay Lâm Lăng.
Vừa rồi sức mạnh lôi đình khủng bố phát ra từ trong trường thương, hiển nhiên đã cho hắn ta nhìn thấy được điều gì trong đó.
Là Thương Linh!
Chỉ có thể là Thương Linh mới có thể ẩn chứa được năng lượng hùng hồn như thế.
Nói cách khác, những binh khí tầm thường nếu cùng đối đầu trong cùng một cảnh giới, sao có thể phá giải được thế công võ học của hắn ta được.
Hắn hiển nhiên đã sớm hiểu ra bối cảnh thân phận của Lâm Lăng.
Là con cháu của gia tộc yếu thế, thậm chí trở thành vật liên hôn ở rể cho gia tộc khác, bản thân hắn chính là một trò cười.
Nhưng cái tên này, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể lớn mạnh được như này. Tình huống này không chỉ đơn giản là thức tỉnh thiên phú tu luyện chung cực đâu.
Lữ Thành Thiên hoài nghi, phía sau hắn tất đã có được thứ gì đó khó có thể tưởng tượng được!
Đây cũng là lý do vì sao, lúc trước sau khi biết được thân phận của Lâm Lăng, trên mặt hắn ta lại kinh ngạc như vậy, sâu trong nội tâm lại có chút phấn khởi.
Nếu trận này có thể đánh bại Lâm Lăng, thì có thể có vận khí may mắn này, kế thừa được tất cả cơ duyên của hắn và cả tất cả tài nguyên bảo bối trước đó của Lâm Lăng, rồi từ đó hắn sẽ có thành tựu kiếm đạo xuất chúng.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lữ Thành Thiên xanh mét, hình thành một tầng dữ tợn cùng với ý nghĩ tham lam nồng đậm.
Sau đó linh khí trên người hắn ta kích động, hình thành một tầng năng lượng che lại cơ thể, sau đó bước đến hướng Lâm Lăng.
“Hết thảy những gì của ngươi đều sẽ thuộc về tay ta.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lữ Thành Thiên nhìn chằm chằm Lâm Lăng, bước chân đi tới không nhanh nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác kì lạ.
Cùng với giọng nói vừa ngắt, một màn quỷ dị đột nhiên xảy ra.
Thấy Lữ Thành Thiên tránh ra một chút, lúc này ở sau lưng không biết từ khi nào xuất hiện một dáng người.
Cái dáng người đó, cũng cầm trong tay trọng kiếm màu đen, cho dù là dáng người hay ngũ quan trên khuôn mặt đều giống y như Lữ Thành Thiên.
Ảnh phân thân sao?
Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, tinh thần lực mạnh mẽo tràn ra, ngay lập tức cảm ứng được một luồng sát khí lạnh băng mãnh liệt trên bóng dáng người đó.
Đây không phải là ảo giác, cũng không phải là công pháp ma ảnh phân thân. Đây là được tạo thành từ luồng sát khí, một phân thân có lực công kích cực mạnh.