Theo ông thấy trận so tài này với sự thi triển phân thân kiếm linh của Lữ Thành Thiên chắc chắn sẽ thắng lợi.
“Có gì không thể chứ!”
Ứng Nguyên Tử không chút do dự gật đầu đồng ý, khóe miệng nổi lên một ý cười khó nhìn ra được.
Hiển nhiên ông cũng không tin lão giả đầu trọc kia, cố tình tìm cơ hội để kích đểu đối phương làm tăng thêm tính chắc chắn.
Sau đó, hai người nhỏ máu ra, sử dụng Phù Văn Ngọc Giản xác định chuyện cá cược này. Nếu như có một bên vi phạm, thì phải tận tay dâng lên học viện của mình cho đối phương.
Có cái Ngọc Giản này, cho dù đến lúc đó có xé rách mặt để lẩn trốn thì bên còn lại sẽ thi triển truy huyết, sau đó bị Điện Tông chú ý, vậy người đó nhất định sẽ chịu khiển trách!
Lúc này, trên đài chiến đấu.
Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào phân thân kiếm linh kia, từ dao động năng lượng phát ra trên người đối phương là hắn có thể biết được thực lực của tên này không thua kém chút nào sao với Lữ Thành Thiên.
Xem ra lần này quả thật khó giải quyết. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi.
Đối thủ có át chủ bài thì sao hắn lại không có chứ?
“Tiểu tử, chịu chết đi!”
Một tiếng quát lạnh vang lên, chỉ thấy thân hình của Lữ Thành Thiên mạnh bạo xông đến.
Giống như đang thi triển thân pháp võ học nào đó, cơ thể hắn ta trong nháy mắt liên tiếp hóa thành tàn ảnh.
Cùng lúc đó, hắc kiếm trong tay Lữ Thành Thiên cũng đột nhiên đâm đến.
Xoẹt——!
Đường kiếm lóe lên, tốc độ nhanh đến mức không tưởng tượng nổi, dường như đang ẩn nấp ở bên trong khe hở của không khí, không có một dấu vết nào hết.
Giống như chỉ trong chớp mắt, mũi kiếm sắc nhọn kia, đã xuất hiện trước người Lâm Lăng. Đồng tử của Lâm Lăng co rút lại.
Du Long Bộ phối hợp với Phong Chi Ý Cảnh, đột nhiên bùng nổ!
“Phập!”
Lưỡi kiếm trực tiếp đâm vào cơ thể Lâm Lăng, nhưng mà giây tiếp theo, kiếm của Lữ Thành Thiên lại lọt luôn qua người Lâm Lăng. Hiển nhiên đây chỉ là một tàn ảnh thôi.
Kiếm đầu tiên thất bại, Lữ Thành Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, phân thân theo sát ở phía sau đột nhiên bước ngang ra.
Cùng một tốc độ, cùng dạng kiếm thuật sức mạnh không thể đùa!
Cơ thể Lâm Lăng vừa mới ổn định lại chút thì một đường kiếm đột nhiên lao tới đâm thẳng vào yết hầu hắn.
Loại tốc độ tấn công này, với khoảng cách như vậy, muốn thoát thân là vô cùng khó.
“Lâm Lăng, cẩn thận!”
Triệu Ngọc Nhi cả kinh hô nhỏ một tiếng.
Những viện sinh của học viện Thiên Diễn cũng bị dọa ngây ngẩn cả người.
“Bụp!”
Nhưng thứ đó chỉ là một ảo ảnh nên đã trực tiếp bị kiếm khí mạnh mẽ đánh cho xác xơ. Còn Lâm Lăng ngược lại mau chóng lùi về phía sau.