“Già rồi, phải giữ cho mình chút thể diện đi chứ!”
Bên cạnh, là người lãnh đạo của ba học viện đều ôm nhau cười nhạo.
“Các ngươi……”
Con mắt của lão giả đầu trọc co rút lại đáng sợ, tức giận trừng mắt với những người đang săm soi lỗi.
Có điều đến cuối cùng, ông ta cảm thấy mình sai, nên vẫn đè nén sự tức giận trong lồng ngực, để không bùng nổ tại chỗ.
Nếu không, những kẻ này mà đồng loạt tấn công thì tình hình sẽ càng trở nên bất lợi.
Nhìn thấy lão giả đầu trọc của học viện Kiếm Vân phải chịu khổ, đám người của ba học viện khác cảm thấy sướng trong lòng.
“Núi sông còn dài, chúng ta hãy chờ xem!”
Lão giả đầu trọc đột nhiên hừ một tiếng, bàn tay đột nhiên vứt ra.
Một ánh sáng hồng xẹt qua, lập tức mang theo làn sóng khí mạnh mẽ bay lên bắn về phía Ứng Nguyên Tử.
Vèo!
Lòng bàn tay Ứng Nguyên Tử được bao phủ bởi một lớp linh lực màu xanh lá nồng đậm, khi sóng gió nổi lên thì rất dễ dàng lấy nó bỏ vào lòng bàn tay.
Tuy nhiên, khi thấy vật trong tay mình là một viên đá màu đỏ thẫm có ánh lửa đang cháy.
Nó được bao phủ bởi những dấu vết cổ xưa, bí ẩn giống như ngọn lửa đồ văn, lại giống như lộ ra một luồng pháp tắc thiên địa.
“Đúng là đá Hỏa Nguyên.”
Ánh mắt Ứng Tử Nguyên khẽ lóe lên, chợt cười sâu xa: “Ban đầu lão phu còn chút băn khoăn xem đến lúc đó nên khen thưởng Lâm Lăng như thế nào đây, nhưng bây giờ xem ra đá Hỏa Nguyên này lại là một sự lựa chọn không tồi.”
Nghe vậy, những viện sinh của học viện Thiên Diễn hơi giật mình, vẻ mặt ngay lập tức lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Giá trị của đá Hỏa Nguyên không thể nào lường được, với thực lực cả nước chỉ sợ cũng không tìm thấy một mảnh nhỏ. Nhưng bây giờ Lâm Lăng còn chưa kết thúc cuộc thi đã có khen thưởng trước.
Được đối xử như vậy thật làm cho người ta hâm mộ.
Đối với điều này, những viện sinh đó cũng không hề ghen tị vì dù sao thì Lâm Lăng cũng là người có thực lực.
Những thứ đó chính là phần thưởng mà hắn xứng đáng được hưởng. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Bên cạnh, vẻ mặt Triệu Ngọc Nhi hơi phức tạp.
Nàng lẳng lặng chăm chú nhìn đá Hỏa Nguyên trong tay Ứng Nguyên Tử, trong lòng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn khi nhớ tới quan hệ bây giờ của nàng với Lâm Lăng.
Người chồng phế vật mà lúc trước mình coi thường, bây giờ giá trị đã cao đến mức nàng không với tới nổi.
Hối hận sao? Ha ha, đương nhiên hối hận.
Nhưng nhiều hơn thế, lại là một sự tiếc nuối.
Nhưng sự đã đến nước này, rốt cuộc còn có thể như thế nào nữa?
“Mau xem, ba người sư huynh Tần Vũ bọn họ đều đã đánh thắng đối thủ rồi kìa.”
Lúc này, một viện sinh của học viện Thiên Diễn, ngay lập tức hô lên khi nhìn thấy trận chiến của Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc.
Nghe được lời này, đám người Ứng Nguyên Tử không hề để ý tới vẻ mặt đầy phẫn nộ của lão giả đầu trọc kia, ánh mắt cùng nhìn về phía hình chiếu của quầng sáng trên không.