Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lôi đình đầy trời, thanh niên cao ngạo lạnh lùng kêu gào thảm thiết bay ngược trở lại khu vực bên ngoài đài chiến đấu. Nơi này là tầng giữa của đài Kim Tự, cao hơn trăm trượng nên nếu như rơi xuống từ nơi này thì cho dù có linh khí bảo vệ, hậu quả cũng không tưởng tượng nổi!
“Thằng khốn!”
Thanh niên cao ngạo lạnh lùng nhận ra điều này, lúc này hắn ta cố gắng chịu đau quát lớn một tiếng, cây thương trong tay chuyển qua phía sau.
Phù!
Trong lúc sức gió còn đang chấn động, thanh niên cao ngạo lạnh lùng lợi dụng năng lượng này để quật khởi, hắn ta tiếp tục phi lên đài chiến đấu. Tuy nhiên Lâm Lăng cũng không để cho đối phương cơ hội để thở, hắn cũng mạnh bạo xông lên..
Ngay khi thanh niên cao ngạo lạnh lùng sắp đến được đài chiến đấu, Lâm Lăng đã tới gần và dùng cây Trường Thương Tử Trúc bắn ra một vòng cung lôi đình to lớn.
Sắc mặt thanh niên cao ngạo lạnh lùng thay đổi, lúc này hắn ta đang ở giữa không trung, không thể phát lực được nên cứ trơ mắt nhìn vòng cung lôi đình đánh mạnh vào người mình.
“Phụt.”
Thanh niên cao ngạo lạnh lùng phun ra một ngụm máu, toàn thân bị điện quấn lấy bay ra ngoài. Lúc này, vết thương chồng vết thương nên hắn ta không còn sức lực trở mình nữa mà rơi thẳng từ trên trời xuống. Cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bịch’. Không cần nhìn cũng biết, thanh niên cao ngạo lạnh lùng đã thịt nát xương tan.
Trận chiến kết thúc quá nhanh. Bên ngoài quảng trường cũng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Các khán giả bên Học viện Vũ Lăng lại càng ngạc nhiên hơn. Bọn họ không ngờ Lâm Lăng lại biết được công pháp ‘Ảnh Trọng Thương Quyết’. Hơn nữa, mỗi đòn tấn công đều vô cùng dữ dội và khốc liệt, không hề nể nang một chút nào.
Ngay cả viện trưởng ‘Khương Độc’ lạnh lùng cũng lộ vẻ mê mang. Tuy rằng ông ta không nhận ra nhẫn không gian của các thí sinh trong phủ nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cấu tạo của ngọc giản công pháp. Vừa rồi khi Lâm Lăng lấy khối ngọc giản vàng ròng kia ra, rõ ràng đó chính ngọc giản công pháp độc nhất vô nhị của Học viện Vũ Lăng, ‘Ảnh Trọng Thương Quyết’! Điều mà Khương Độc khó hiểu nhất chính là vì sao Lâm Lăng vừa mới lấy ngọc giản công pháp ra mà sau khi biến mất, hắn mới hiểu được bộ võ học này. Nếu chỉ trong nháy mắt đã học được công pháp này thì có đánh chết Khương Độc cũng không tin. Tuy nhiên hành vi của Lâm Lăng lại khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ chỉ đơn giản mang ra để khoe mẽ thôi sao?
“Sư huynh Lâm Lăng thắng rồi!”
Ở khu vực phía trước của quảng trường, các viện sinh của Học viện Thiên Diễn đang vui mừng hò reo. Bọn họ không thể kiềm chế sự phấn khích trên gương mặt, trận này coi như đáp trả sự coi thường của Học viện Vũ Lăng trước đó.
“Tầm thường.”
Ứng Nguyên Tử vuốt nhẹ chòm râu trắng, nhàn nhạt nói. Ẩn ý đằng sau không nói rõ, nhưng chỉ cần người nào sáng suốt vừa nghe qua thì hiểu ngay.
Chỉ trong thoáng chốc, các thế lực học viện gần đó đều nhìn về phía Khương Độc để xem ông ta có phản ứng gì. Tuy nhiên Khương Độc vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn chẳng có phản ứng gì khi thấy cái chết của học trò trong phủ. Nếu tinh mắt thì có thể phát hiện ra ánh mắt của ông ta đang nhìn một trong những bức màn sáng trên bầu trời. Trong bức màn sáng đó, còn có một thí sinh của Học viện Vũ Lăng là thanh niên mũi ưng với cây thương trong tay. Nhìn vẻ mặt này của ông ta, có vẻ như có sự mong đợi rất lớn đối với người này.
Có điều đối thủ của hắn ta lại là Tần Vũ. Trong bức màn sáng đang chiếu, thanh niên