Trong khoảng thời gian sống ở học viện Thiên Diễn, không phải ngày nào họ cũng tu luyện. Lúc rảnh rỗi, Tần Vũ luôn tìm một ít việc vui rồi kéo các huynh đệ đi chơi khắp nơi.
Nhưng từ khi Lâm Lăng làm ra loại ‘mạt chược’ kiếp trước thường chơi này thì bọn họ dần dần nghiện.
“Tiền cược là linh phù ấn, sau bốn vòng, người thắng được nhiều nhất chính là quán quân.” Lâm Lăng ngồi bên bàn mạt chược, thản nhiên cười nói.
“Không thành vấn đề.” Ba người Tần Vũ đồng ý, phấn khởi gật đầu và nói.
Từ sau khi Lâm Lăng ra ngoài rèn luyện, bốn huynh đệ bọn họ đã hơn nửa năm không ngồi xuống bàn tranh giành thắng thua.
Đài chiến đấu lần này không chỉ cũng cho bọn họ cơ hội giải nghiện, còn có thể giải quyết vị trí thứ hạng trên bảng xếp hạng.
Nếu thật sự đánh nhau thì hơi vô ý một chút cũng rất khó không làm bị thương đối phương.
Sau đó, Lâm Lăng làm nhà cái đầu tiên trực tiếp ném xúc xắc xuống. Ngay sau đó, tiếng mạt chược bùm bùm cũng đột nhiên vang lên.
Cứ như vậy, trên đài chiến đấu tầng thượng trang nghiêm đó, đám người Lâm Lăng ngang nhiên chơi mạt chược.
“Bính!”
“Ám giang!”
“Ha ha, tiệt hồ!”
..
Cứ như vậy, một ván rồi lại một ván, hễ ai thua đều dựa theo tiền cược để trả linh phù ấn.
“Cái này..”
Bên ngoài, đám người nhất thời xem ngây người, cách đánh bạc quyết định thắng thua này hoàn toàn đánh vỡ quy tắc cuộc thi Bách Viện, xưa nay chưa từng có!
Người đàn ông tóc bạc phụ trách quy tắc cuộc thi lại như ngầm đồng ý cách thức cạnh tranh này của huynh đệ bọn họ. Từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng xuất hiện.
Qua chừng một canh giờ, bốn vòng mạt chược cũng đã kết thúc.
Kết quả cuối cùng Lâm Lăng lấy được tám trăm bảy mươi linh phù ấn, trở thành người chiến thắng lần này, xếp hạng sau đó lần lượt là Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc và Tần Vũ.
“Ha ha, kỹ thuật của lão nhị lui bước, mau mau giao linh phù ấn còn lại ra đây.” Cổ Vân Nhạc xếp thứ ba chụp bả vai Tần Vũ, cười ha hả mà thúc giục.
“Coi như các ngươi lợi hại, về sau ta sẽ đòi lại món nợ này!” Tần Vũ thua đến mặt xám mày tro, oán giận mà chủ động đưa ra ba cái linh phù ấn còn lại của mình ra.
Sau khi mất đi toàn bộ linh phù ấn, thân thể Tần Vũ bắt đầu nhạt đi, hoàn toàn bị đào thải loại trừ.
Kế tiếp là Cổ Vân Nhạc, sau đó là Lôi Mông.
Lâm Lăng lật bàn tay ra, trực tiếp hút hết linh phù ấn quanh mình vào lòng bàn tay.
Đến lúc này, Lâm Lăng đã gom được tổng cộng 1280 cái linh phù ấn. Linh phù ấn nhiều chi chít, nhỏ như lỗ chân lông, gần như bao trùm toàn bộ bàn tay.
Chúng chậm rãi mấp máy, sắp hàng thành một linh phù ấn siêu lớn, tràn ngập một luồng dao động năng lượng cực đoan khó hiểu.
“Ta từng chủ trì ba cuộc thi Bách Viện, trận tranh tài đoạt giải quán quân của các ngươi là thú vị nhất mà ta từng thấy.”
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên, một bóng dáng thon dài thoáng hiện trên hư không của đài chiến đấu, hắn ta chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Đó chính là người đàn ông tóc bạc kia, Vệ Bình.
“Vệ tiền bối, làm ngài chê cười rồi.” Lâm Lăng chắp tay ôm quyền, hành lễ vãn bối.
Người đàn ông tóc bạc trước mắt có thực lực sâu không lường được, Lâm Lăng không thể nhìn ra nổi. Dù là Kiếm Thánh mắt mù ở đây thì chỉ sợ cũng không sánh bằng hắn ta.