Sau khi đợi một lúc lâu, cảm thấy không còn nguy hiểm, phần lớn thành viên của học viện Võ Lăng có mặt ở đây lòng tràn đầy sợ hãi toát mồ hôi lạnh với chuyện vừa rồi.
“Viện chủ đại nhân…”
Ngay lập tức, ánh mắt của họ hướng về thi thể của Khương Độc do trúng độc mà chết.
Có lẽ bọn họ đã kinh sợ quá mức, vẻ mặt mọi người đều choáng váng, hoàn toàn không có chút cảm xúc bi thương.
Một số cường giả cấp chín thậm chí ánh mắt lóe lên, có chút mừng thầm.
Dù sao thì viện chủ vừa chết, học viện Võ Lăng như rắn mất đầu, tất nhiên sẽ chọn viện chủ mới.
Sau đó, đám cường giả cấp chín bọn họ, chắc chắn có cơ hội rất lớn.
Vào lúc này, nhóm của học viện Thiên Diễn đã xuất hiện trong chuồng thú ở sân sau của quán trọ.
Loài ma thú chim bay của họ được sắp xếp ở đây.
Trải qua chuyện vừa rồi, ngoại trừ Lâm Lăng và bốn huynh đệ bọn họ ra, những tiểu bối khác vẫn mang vẻ mặt vô cùng căng thẳng, muốn nhanh chóng chạy khỏi thành phố Võ Lăng đầy thị phi này.
Không ngờ hai mối nguy hiểm nhất đối với bọn họ là lão giả đầu trọc và Khương Độc vừa mới bị Lâm Lăng dùng sủng vật ám sát.
“Lão đại, chờ trở lại học viện, chúng ta nhất định không say không về!”
Tần Vũ choàng tay qua vai Lâm Lăng, nóng lòng kích động.
“Cái này ta đồng ý.”
Nghe đến uống rượu, Lôi Mông chép miệng, lập tức gật đầu đồng ý.
“Rượu thôi sao đủ, gọi thêm vài cô em nữa, càng vui sướng hơn.”
Bốn huynh đệ lại tụ họp lần nữa, Cổ Vân Nhạc tâm trạng vui vẻ, cười mỉa đề nghị.
“Lão tứ, ngươi mới bao lâu chưa chạm vào phụ nữ chứ, nhanh như vậy đã t*ng trùng lên não rồi à.”
Tần Vũ lập tức cười mắng, ý bảo chuyện lúc trước ở chiến trường Viễn Cổ.
“Nếu không phải nửa đêm huynh la hét đòi trốn đi, có lẽ ta đã có thể hưởng thụ thêm một đêm rồi.”
Cổ Vân Nhạc bĩu môi, rất là khó chịu.
Nhìn thấy hai người lại tranh cãi nhau, Lâm Lăng cười tủm tỉm lắc đầu.
Hai chàng trai này, đừng nhìn lúc thường cà lơ phất phơ, khi gặp chuyện hệ trọng thì khá đáng tin cậy.
Triệu Ngọc Nhi ở bên cạnh nghe được bọn Cổ Vân Nhạc muốn gọi phụ nữ, mày liễu nàng hơi hơi nhíu lại.
Nhưng ngay sau đó, lông mày của Triệu Ngọc Nhi từ từ giãn ra.
Nàng và Lâm Lăng đã không còn là vợ chồng, hai người không danh không phận, chỉ giống như người lạ quen hơn bình thường mà thôi.
Cho dù Lâm Lăng có gọi phụ nữ tới uống rượu mua vui thì nàng cũng có tư cách gì mà quản?
Triệu Ngọc Nhi âm thầm thở dài trong lòng.
“Bây giờ những người ở học viện Võ Lăng đối với chúng ta như hổ rình mồi, chỗ này không nên ở lâu, có chuyện gì để về rồi nói.”