Một viện sinh năm 3 không quen biết Viêm Tâm Nguyệt, nhưng những nhóm học sinh lâu năm đó cùng tuổi với đám người Lâm Lăng nên liếc mắt qua một chút liền cảm thấy quen mắt.
Trong đám đông, khu vực vị trí của Viêm Tâm Nguyệt chỉ là ở trong một góc của quảng trường to lớn.
Còn Lâm Lăng giờ phút này đang bị các chị em vây quanh, cộng thêm việc sắc trời đã tối, căn bản là không phát hiện ra nàng đã đến.
Viêm Tâm Nguyệt dường như cảm nhận được điều đó liền đi về phía trước, tiến tới hướng của Lâm Lăng.
“Lâm Lăng.”
Đi đến bên cạnh, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng.
Dưới sự bao quanh của linh khí, giọng nói đó truyền vào tai Lâm Lăng.
“Hử.”
Lâm Lăng hơi giật mình quay đầu nhìn lại, tinh thần lực cũng kéo dài ra tìm đến chỗ âm thanh truyền đến, ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, trực tiếp dừng lại trên người một bóng hình màu đỏ xinh đẹp.
Nhờ ánh sáng của lửa trại chiếu rọi, trong lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng mỹ lệ của người con gái kia.
“Nàng là…… Viêm Tâm Nguyệt?!”
Đồng tử trong mắt Lâm Lăng hơi hơi co rụt lại. Viêm Tâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện thực sự làm cho nội tâm đang bình tĩnh của Lâm Lăng có một chút rung chuyển.
Trong đầu cũng dần hiện ra những cảnh tượng khi ở cùng với Viêm Tâm Nguyệt vào khoảng thời gian trước.
Đối với Viêm Tâm Nguyệt, cảm giác trong lòng hắn không biết miêu tả như thế nào. Chỉ cảm thấy, trước kia khi ở bên đối phương, tình cảm hai bên rất đơn thuần và thoải mái.
Cũng bởi vì sự thoải mái đó khiến cho hắn vẫn còn nhớ mãi, khóe miệng bất giác nổi lên một ý cười.
Lúc này, Viêm Tâm Nguyệt cũng chú ý đến Lâm Lăng đưa mắt nhìn qua, ngay tức khắc trái tim lại đập loạn nhịp.
Trong đám đông hai người bốn mặt nhìn nhau.
Viêm Tâm Nguyệt cũng cười nhẹ, khóe miệng cong lên một vòng cung hoàn mỹ như trăng non, ánh mắt trong vắt như ngọc bích, dạt dào sự ấm áp nhàn nhạt.
“A! Ta nhớ ra rồi, nàng chính công chúa của vương triều Đại Viêm, tên Viêm Tâm Nguyệt.
“Tuyệt thật, ba năm không gặp nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của những người ở đây chớp động, nghị luận sôi nổi.
“Tâm Nguyệt tỷ, sao tỷ ấy lại ở đây chứ?”
Cánh tay của Cổ Vân Nhạc đang ôm tiểu sư muội mới vừa bắt chuyện xong, lúc nhìn thấy Viêm Tâm Nguyệt thì không khỏi kinh ngạc nói.
“Khà, Khà, có phải là rất bất ngờ không?”
Tần Vũ cười mỉa một tiếng, nói: “Hơn nữa, lần này nàng ta trở về còn có một thân phận đặc biệt đó.”