Lôi Mông bên cạnh tò mò hỏi: “Thân phận gì vậy?”
Đuôi lông mày của Tần Vũ hơi cong, nói: “Người đến đón chúng ta tới Điện Tông chính là Viêm Tâm Nguyệt!”
Cái gì?
Nghe thấy những lời này, trong mắt Lôi Mông hiện lên một tia kinh ngạc.
Bởi vì cảm xúc của Cổ Vân Nhạc đột nhiên hơi kích động cho nên bàn tay đặt ở trên eo tiểu sư muội kia hơi dùng sức một chút.
Hình như vì đau quá, tiểu sư muội kia ngay tức khắc không nhịn được rên rỉ một tiếng đầy yêu kiều.
Âm thanh rên rỉ đó khiến cho cảm xúc của Cổ Vân Nhạc vỡ tung, trong mắt dâng lên một ngọn lửa nóng.
Ngay lập tức, hắn hồn nhiên không để ý gì đến cái gọi là thân phận đặc thù của Viêm Tâm Nguyệt, trực tiếp lôi kéo sư muội thẳng về phía phòng ngủ.
Nhìn biểu cảm lửa nóng hừng hừng của giống đực kia, không cần nghĩ cũng biết lửa đạn tiếp sau đó sẽ mãnh liệt đến mức nào!
“Cái tên dâm tặc này!”
Tần Vũ khinh thường nhìn Cổ Vân Nhạc một cái.
Nhưng mà sau đó, hắn cũng ôm một tiểu sư muội thanh thuần, nhanh chóng rời đi trước.
“Hẳn là hai tên dâm tặc mới đúng.”
Thấy thế, vẻ mặt Lôi Mông khinh bỉ đứng tại chỗ, không khỏi lắc đầu cười thầm.
Chợt, hắn xoay chuyển ánh mắt, lại thấy Viêm Tâm Nguyệt lúc này đang đi xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lâm Lăng. Hai người nhìn nhau chăm chú hồi lâu. . Truyện Cung Đấu
“Đã lâu không gặp.”
Môi đỏ Viêm Tâm Nguyệt khẽ hé ra, nở một nụ cười mê mẩn.
“Quả thật là rất lâu rồi, tính thời gian thì có lẽ là ba năm.”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, thái độ vẫn như thuở ban đầu.
“Lúc trước ngươi xuất ngoại rèn luyện, lại không hề có tin tức gì hại ta lo lắng rất lâu.”
Giọng điệu của Viêm Tâm Nguyệt hơi oán trách, chợt than nhẹ một tiếng. “Nhưng sau đó ta cũng xảy ra chút chuyện, dẫn tới không thể tiếp tục tu hành ở học viện Thiên Diễn nữa.”
Miệng Lâm Lăng hơi mím lại: “Chuyện của ngươi ta đã nghe qua rồi, bây giờ cuộc sống thế nào?”
Viêm Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Lăng một cái rồi nói: “Sư phụ đối với ta rất tốt, hiện tại ta là đệ tử trực tiếp của Hỏa Vân Tông.”
Hỏa Vân Tông ư?
Khóe miệng Lâm Lăng giật giật, nhịn không được hỏi: “Cửu Đại Điện Tông?”
“Đúng vậy.”
Viêm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. “Bởi vì ta xuất thân là người vương triều Đại Viêm, cho nên tương đối quen thuộc với khu vực này.”