Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Vì vậy lần này, ta phụ trách tiếp dẫn mọi người đến Điện Tông.”
Vừa nghe lời này, Lâm Lăng chấn động.
Hắn thừa sống thiếu chết đi tham gia cái cuộc thi Bách Viện mới có tư cách tiến vào Điện Tông. Nhưng Viêm Tâm Nguyệt lại chỉ cần bái sư thôi đã trở thành đệ tử thân truyền của Điện Tông luôn rồi.
Đối với điều này, Lâm Lăng cũng không phải là đố kị gì, ngược lại cảm thấy chắc Viêm Tâm Nguyệt có thiên phú võ tu nghịch thiên nào đó mới có đặc quyền này.
“Chuyện của ngươi ở chiến trường ta đã nghe qua không ít.”
Mắt đẹp Viêm Tâm Nguyệt khẽ chớp, cười nói. “Đặc biệt là lúc trải qua nguy hiểm của sào huyệt Phù Khôi, thiếu chút nữa làm chuyện xấu rồi.”
Chuyện xấu ư?
Nghe vậy, trong đầu Lâm Lăng đột nhiên nhớ lại lần di tích Viễn Cổ kia có một sào huyệt Phù Khôi dưới mặt đất.
Mà người duy nhất khiến hắn ấn tượng, chỉ có vị hồng y mỹ nữ kia, Liễu Ti Vũ.
Chẳng lẽ cái người phụ nữ đanh đá kia cũng là đệ tử của Cửu Đại Điện Tông?!
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Lăng nhìn về phía Viêm Tâm Nguyệt ở phía trước, nghi hoặc hỏi: “Ngươi có quen một người phụ nữ tên Liễu Ti Vũ không?”
Viêm Tâm Nguyệt mỉm cười gật đầu. “Nàng ta là sư tỷ của ta, hai người bọn ta đều là đệ tử sư phụ thu nhận ở bên ngoài.”
Nghe thấy những lời này, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một sự bừng tỉnh.
Khó trách chuyện mình lúc ở chiến trường Viễn Cổ nàng ta đều biết.
“May lúc đó ngươi không giở trò lưu lanh, nếu không với tính cách của sư tỷ ta tuyệt đối sẽ đồng quy vu tận.”
Khóe miệng Viêm Tâm Nguyệt hơi cong lên một độ cong mỹ lệ.
Lúc nói lời này, sâu trong nội tâm của nàng, thực ra cũng thở nhẹ một hơi. Bởi vì ba năm trước, nàng cũng đã yêu thầm Lâm Lăng, tự nhiên vì chút hiểu lầm mà mất đi cơ hội.
“Cái gì mà chơi trò lưu manh chứ, điều đó ta cũng không kém, được thôi.”
Lâm Lăng không tỏ ý kiến, cười nói.
“Vâng vâng vâng, ngươi là giỏi nhất thưa quán quân cuộc thi Bách Viện.”
Viêm Tâm Nguyệt nghe đến đây, cười một tiếng.