Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ở bên cạnh, Viêm Tâm Nguyệt và ba người Tần Vũ cũng chắp tay ôm quyền, làm một cái lễ chia tay với mọi người.
“Bảo trọng!”
Ở phía đối diện, tất cả nhóm đạo sư và viện sinh cũng đồng loạt chắp tay ôm quyền.
Ngay lập tức, một thanh âm lảnh lót nổ vang, bay thẳng lên trời!
“Đi!”
Rồi sau đó, Lâm Lăng không hề ngừng lại, thân hình phóng ra, mang theo Tiểu Bạch nhảy lên một con Tật Phong Ưng đã chuẩn bị từ trước.
Đám người Tần Vũ cũng lập tức xoay người, bay tới lưng chim ưng của từng người.
U ——!
Tiếng ưng kêu sắc bén vang lên, năm con Tật Phong Ưng hung hãn bay lên.
Gió và sóng nổi lên, đột nhiên hóa thành năm luồng sáng màu xanh, bay về phía chân trời!
“Hắn…..cuối cùng cũng vẫn rời đi.”
Trong đám người, ánh mắt Triệu Ngọc Nhi ngơ ngẩn, nhìn bóng dáng Lâm Lăng đi xa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lần chia ly này, cũng đồng nghĩa với việc sợi dây liên kết giữa hai người sẽ bị chặt đứt hoàn toàn.
Đối với sự vô tình của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Ngọc Nhi cũng không có hận ý, chỉ có chúc phúc.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách mình, lúc trước để lợi ích làm cho mờ mắt. Bỏ lỡ một người đàn ông tốt có thể bảo hộ nàng cả đời.
……
Ở phía chân trời rộng lớn vô biên, năm người Lâm Lăng phi hành trong gió, lộ ra khí phách hăng hái.
Có lẽ bị do vấn đề tâm lí cho nên suốt cả chặng đường bay Viêm Tâm Nguyệt đều cố ý khống chế Tật Phong Ưng kéo gần khoảng cách với Lâm Lăng.
Tần Vũ và những người khác đương nhiên hiểu ý, cả ba nhìn nhau ái muội, nhường vị trí cho Viêm Tâm Nguyệt.
Đối với việc này, Lâm Lăng hồn nhiên không biết gì. Toàn bộ tâm tư của hắn hiện tại đều đặt tại Cửu Đại Điện Tông hư vô mịt mờ trong lời đồn kia.
Thế lực Cửu Đại Điện Tông này đều được truyền từ thời Viễn Cổ, vượt qua tất cả các vương triều và học viện.
Di sản đáng sợ mà nó sở hữu đủ để tiêu diệt bất kỳ thế lực đế quốc nào trên đại lục Thương Khung trong chốc lát.
Sự tồn tại của chúng nó chính là chúa tể thực sự của vùng đất này!
“Tâm Nguyệt, vị trí của Cửu Đại Điện Tông ở đâu?”
Nghĩ xong, Lâm Lăng đảo mắt nhìn về phía Viêm Tâm Nguyệt ở bên cạnh.
Nghe thấy Lâm Lăng nói chuyện, mắt đẹp của Viêm Tâm Nguyệt lộ ra vui sướng, lập tức mỉm cười nói: “Ở khu vực Bắc Hải.”
“Phía Bắc Hải ư? Xa như vậy sao!”