Ong --!
Sau khi dòng chữ ánh sáng hoàn toàn đi vào, màn hào quang như ẩn như hiện lập tức nổi lên một lớp gợn sóng.
Dao động năng lượng lan tỏa ra khiến Lâm Lăng ngẩn người, hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm cực độ phập phồng phát ra từ màn hào quang này.
Không khó đoán ra, nhìn dao động mạnh mẽ như thế thì uy lực của đại trận bảo vệ tuyệt đối sẽ khủng bố đến dị thường!
Một khi bị năng lượng trận pháp bắn ngược, dù là cường giả cảnh giới Thánh Vực cũng lập tức bị hủy diệt không còn lại hạt bụi!
Sau đó, Lâm Lăng nhìn thấy tới một vài cánh cửa từ từ rách ra từ quầng sáng.
"Di."
Vệ Bình di chuyển, dẫn theo Lâm Lăng trực tiếp bước vào phạm vi thế lực của Chấp Sự Đường.
Oanh!
Ngay vào lúc bước vào, Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy một luồng linh khí thiên địa nồng đậm cực đoan ập vào trước mặt, thân thể hắn lập tức bị chấn động đến lắc lư một chút.
“Linh khí thật nồng!”
Lâm Lăng bước vào nơi này thì lập tức cảm nhận được linh khí thiên địa tràn ngập trên hòn đảo nhỏ, trong lòng rất chấn động.
So với đại lục Thương Khung bên ngoài thì linh khí thiên địa ẩn chứa ở nơi đây không chỉ mạnh hơn gấp mấy lần! Dù nói là mấy chục lần cũng không quá!
Nếu có thể tu luyện tại đây thì nhất định sẽ càng ngày càng mạnh. Khó trách Điện Tông có vô số cường giả, tùy tiện ném một người bình thường vào đây, cho dù không tu luyện gì cũng có thể sống lâu trăm tuổi nhờ được linh khí tẩm bổ.
Vèo vèo...II
Đúng lúc này, hơn mười bóng dáng màu trắng đột nhiên lao tới, xuất hiện trước mặt Lâm Lăng và Vệ Bình.
Những người này đều là chấp sự áo trắng, khi nhìn thấy Vệ Bình thì họ lập tức ôm quyền, cung kính nói: “Tham kiến Vệ Tử Bào(1).
(1) Tử Bào = áo tím, ý chỉ chức vụ của Vệ Bình trong Chấp Sự Đường
Sau đó hơn mười chấp sự áo trắng quét ánh mắt sắc bén về phía người từ ngoài đến là Lâm Lăng.
“Hắn chính là quán quân của cuộc thi Bách Viện lần này - ‘Lâm Lăng, về sau chính là đồng liêu của các vị.” Vệ Bình thản nhiên cười, tùy ý giải thích một câu.
Nghe vậy, vẻ mặt những chấp sự áo trắng đó khẽ dao động, không khỏi nhìn Lâm Lăng và đánh giá. Ánh mắt Lâm Lăng cũng không e dè mà nhìn quét qua bọn họ.
“Không hổ là Chấp Sự Đường, tùy tiện xuất hiện mười mấy chấp sự áo trắng tuần tra cũng đều là Thánh Vực!”
Trong lòng Lâm Lăng hơi lạnh, hắn có thể cảm ứng được thực lực của những người này, hầu như ai cũng là cường giả cấp bậc Thánh Vực, khí thế sắc bén.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Lăng, hơn mười chấp sự áo trắng đều âm thầm gật đầu. Xem ra ‘Quán quân cuộc thi Bách Viện lần này cũng có chút năng lực.
Nếu không lấy thái độ khắc nghiệt từ trước đến nay của Vệ Bình, sao lại tùy ý chọn lựa một võ giả còn chưa đạt tới Thánh Vực để gia nhập Chấp Sự Đường.
“Đào Linh có ở trong đảo hay không?” Vệ Bình nhìn về phía đội trưởng chấp sự áo trắng cầm đầu, thản nhiên hỏi: “Hiện giờ nàng ta phụ trách chức trách gì?”
Tên đội trưởng kia lập tức cung kính nói: “Nàng ở Hỏa Vân Tông, hiện đang phụ trách quản lý trật tự sân tu luyện Huyễn Sát Trận.
Vệ Bình hơi trầm ngâm, sau khi nói: “Hừm, ngươi lập tức gọi nàng trở về.”
Nói xong, hắn cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của đội trưởng, trực tiếp dẫn Lâm Lăng bay về phía khu vực tháp cổ màu trắng.
Hai người đáp xuống mặt đất trước một
tháp cổ sát ngoài rìa, hiển nhiên nơi này là nơi tiếp nhận chấp sự mới, lúc này ở ngoài cổng tháp có không ít nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo bình thường đang xếp hàng.
Ánh mắt Lâm Lăng quét qua, chỉ thấy ai cũng phong độ hiên ngang, khí tức không yếu.
Hiển nhiên, những người này chính là cư dân bản địa trên đảo. Ở hoàn cảnh được trời ưu ái như Điện Tông này, tốc độ tu luyện của bọn họ nhanh hơn viện sinh học viện bên ngoài rất nhiều.
Liếc nhìn một cái, đa số đều là cường giả đột phá đến bậc một Thánh Vực!
Mà sau khi bọn Lâm Lăng đi đến, mọi người xếp hàng lập tức bắn mắt tò mò qua đó.
“Viện sinh được tuyển nhận từ học viện bên ngoài?”
Nhìn thấy đồng phục trên người Lâm Lăng, những nam nữ trẻ tuổi đó đều bừng tỉnh, không khỏi nhìn thêm vài lần. Những cư dân bản thổ đều mơ hồ có chút bài xích đối với những thiên tài được tuyển nhận từ bên ngoài.
Đặc biệt là dưới đặc quyền của chấp sự áo tím Vệ Bình, Lâm Lăng lại không cần xếp hàng mà trực tiếp được dẫn vào tháp, càng khiến những người trẻ tuổi ở đây rất khó chịu.
Lâm Lăng mới đến nên cả quá trình đều im lặng ít lời, cũng không để ý tới những ánh mắt khác thường xung quanh.
Sau đó, xử lý một ít thủ tục nhập đường xong thì Lâm Lăng nhận lấy lệnh bài thân phận tương ứng, cũng thay một bộ quần áo của chấp sự áo trắng.
Nhưng huy chương trước ngực lại không phải quyền chương của áo trắng chấp sự, mà là một đồ đằng được đánh dấu hai chữ ‘Kiến tập.
“Thì ra chỉ là chấp sự kiến tập.” Nhìn thấy Lâm Lăng đi ra, những võ giả trẻ tuổi còn đang xếp hàng chờ đợi không khỏi cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Lâm Lăng vẫn rất bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ trước tất cả những tiếng trào phúng xung quanh. Hắn thừa nhận tu vi hiện giờ của mình thật sự không chiếm ưu thế bao lớn trong mắt những người đó.