“Ta chỉ muốn chơi một chút mà thôi.”
Thanh niên tóc dài chộp phải khoảng không nhưng hắn ta vẫn không tức giận mà chỉ cười, tiếp tục vươn tay túm lấy. Tuy nhiên lần này Lôi Mông không tránh nữa, hắn đột nhiên giơ tay lên và nắm lấy cổ tay của đối phương, nghiêm nghị nói: “Đừng động vào đồ của ta.”
“Người bên ngoài, nếu như ta muốn sờ thì ngươi có thể làm gì được ta?”
Thanh niên tóc dài híp mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ca ca của ta đang làm việc ở Chấp Sự Đường, nếu như ngươi dám động vào ta thì ngươi không xong đâu!”
Nghe thấy lời đe dọa của đối phương, ánh mắt Lôi Mông hơi trầm xuống. Hắn là người mới đến, không có quyền có thế ở Hỏa Vân Tông nên chỉ có thể bắt đầu leo lên từ đệ tử ngoại điện ở tầng thấp nhất, vì thế hắn không muốn gây rắc rối.
Không ngờ vừa mới bắt đầu, hắn đã gặp phải một tên đi kiếm chuyện như vậy.
“Gần đây ta đang bắt đầu nghiên cứu về cung tiễn, ít nhất cũng phải để cho ta xem cây cung này có vừa mắt không.:
Thanh niên tóc dài cười đểu, hắn ta sử dụng linh lực hất tay của Lôi Mông ra. Sau đó, hắn ta lại đưa tay nắm lấy mảnh vải bao cây cung ở bên trong. Hành vi tự tiện của hắn ta khiến cho người ta có cảm giác khó chịu!
Có điều nhìn bề ngoài Lôi Mông trông có vẻ là người thật thà nhưng thật ra hắn đã từng giết người, chịu qua đao và đã giao tranh với âm mưu quỷ kế của Đại hoàng tử và Tam Hoàng Tử trong suốt mấy năm. Hắn hoàn toàn là người tàn nhẫn không sợ sống chết. Cho nên hiện tại, làm sao hắn có thể nín nhịn và chịu thua trước lời đe dọa của thanh niên tóc dài được.
Chỉ thất thân thể vạm vỡ của hắn đột nhiên toát ra dao động năng lượng cực kỳ mạnh.
Ầm!
Ánh sáng màu hồng lóe lên khiến cho thanh niên tóc dài lùi về phía sau mấy bước.
“Hả?”
Thanh niên tóc dài sửng sốt, hắn ta không ngờ linh lực của Lôi Mông lại vững chắc và có uy lực như võ giả cấp 9!
“Sao lại thế này?”
Động tác như vậy lập tức gây náo loạn đám đông xung quanh. Ngay cả chấp sự áo trắng cũng chú ý tới đây.
“Hắn cướp đồ của ta, lại còn muốn đánh ta!”
Tuy nhiên chấp sự còn chưa hiểu được chi tiết ngọn nguồn thì thanh niên tóc dài lên tiếng: “Các người mau tới phân xử đi!”
“Đúng vậy, ta có thể làm chứng.”
Tên đệ tử ngoại điện bên cạnh cũng nhao nhao theo. Ngay sau đó, có mấy người chấp sự áo trắng nhanh chóng đi tới chỗ bọn họ. Nghe thấy lời nói của thanh niên tóc dài cùng đồng bọn, ánh mắt sắc bén của bọn họ đột nhiên đổ dồn lên người của Lôi Mông.
Tên chấp sự áo trắng cầm đầu có đường nét trên khuôn mặt khá giống với thanh niên tóc dài. Hiển nhiên người này chính là huynh trưởng mà tên kia nhắc tới, tên là ‘Hồng Dương’. Hai huynh đệ trao đổi ánh mắt với nhau, tự ngầm hiểu ý nhau.
Không một ai biết tất cả những điều này đều bị Lâm Lăng đứng cách đó không xa nhìn thấy hết. Ánh mắt bình tĩnh của hắn dần trở nên lạnh lùng.
“Đúng là phiền phức, ta vừa mới tới mà đã phải giải quyết công việc rồi.”
Đào Linh lắc đầu, uể oải ngáp một cái.