Vù!
Khi ánh mắt tàn ác của hắn ta đang nhìn Lâm Lăng và hắn ta đang định ra tay, đúng lúc này một bóng hình xinh đẹp lướt qua và xuất hiện trước mặt hắn ta như bóng ma.
“Hồng sư huynh, Lâm Lăng là người mà Vệ thúc đặc biệt giao cho ta chăm sóc. Các ngươi có thể nói chuyện với nhau nhưng không thể động thủ.”
Đào Linh chớp mắt, nàng ta vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Vệ đại thúc? Chẳng lẽ là tiền bối Vệ Bình?”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Dương thay đổi, khí thế suy yếu đi khá nhiều. Không khó để nhận ra dường như hắn ta khá kiêng kị đối với Vệ Bình.
“Đúng vậy.”
Đào Linh gật đầu, hiển nhiên nàng ta biết Hồng Dương sợ Vệ Bình nên mới nói thẳng ra. Đồng thời cũng khiến cho bọn họ hiểu lầm cho rằng Lâm Lăng có người chống lưng. Và đúng như Đào Linh đoán, vốn dĩ Hồng Dương định ra tay nhưng hắn ta lại không làm nữa. Thấy vậy, Lâm Lăng cũng nhìn ra được sự kỳ lạ trong đó.
“Cuộc thi Bách Viện cách đây không lâu chính là do Vệ tiền bối tự tổ chức nên đương nhiên đã từng nhìn thấy vũ khí của Lôi Mông.”
Lâm Lăng cười lạnh một tiếng.
Đã có ‘chống lưng’ vững chắc nên đương nhiên hắn phải lợi dụng thật tốt rồi.
Nghe vậy, ánh mắt của Hồng Dương hơi trầm xuống. Lúc này hắn ta mới nhớ ra quả thực Vệ Bình là người tổ chức cuộc thi Bách Viện. Mà hiện tại những người mới như Lâm Lăng và Lôi Mông đều là thí sinh và hoàn toàn có thể được chọn vào Điện Tông nên đương nhiên Vệ Bình sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với bọn họ. Nghĩ theo hướng này, có lẽ Vệ Bình đã từng nhìn thấy người sử dụng vũ khí này.
“Không ngờ lại bị một thằng nhãi còn chưa dứt sữa phản ngược lại!”
Nghĩ vậy, Hồng Dương nhướng mày nhìn Lâm Lăng với vẻ tức giận.
Đối mặt với Vệ Bình - "hậu đài" của Đào Linh, vừa rồi Hồng Dương dựa vào đặc quyền áp chế, nhưng bây giờ không còn sót lại chút gì.
Hắn ta vô cùng hiểu năng lực của Vệ Bình, tuy nói trước mắt Vệ Bình chỉ là Chấp Sự Áo Tím của Chấp Sự Đường, nhưng năng lực của hắn ta đủ để thăng cấp lên Chấp Sự Áo Đen. Thậm chí, chỉ cần Vệ Bình nguyện ý, cho dù trở thành Chấp Sự Áo Vàng cũng là chuyện đơn giản!
Nếu như thật sự mời hắn ta đến giám định Huyền Cung của Lôi Mông, chắc chắn sẽ không tránh được bị răn dạy một phen.
Đối mặt với việc này, Hồng Dương đang có lỗi làm sao dám đối mặt với Vệ Bình.
"Thằng nhãi khốn nạn này, chỉ biết tìm phiền phức đến cho ta!" Nghĩ như vậy, sắc mặt Hồng Dương nghẹn lại, hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên tóc dài kia.
Đối mặt với ánh mắt của huynh trưởng, thanh niên tóc dài có chút chột dạ mà cúi đầu.
"Nể mặt Vệ Bình tiền bối, nếu như hôm nay ngươi chấp nhận xin lỗi trước mặt mọi người, việc hôm nay ta sẽ bỏ qua tất cả." Bỗng nhiên ánh mắt Hồng Dương chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, lạnh lùng nói.
"Ngươi đang nằm mơ sao." Trong mắt Lâm Lăng nổi lên một tia lạnh lùng.
"Nằm mơ?" Nghe vậy, Hồng Dương nhướng mày lên.
Mới cho vài phần thuốc nhuộm, đã muốn mở cả xưởng nhuộm sao?!