Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Lăng cũng không tự nhiên mà tới, trực tiếp lấy ra khối Ngọc Giản Đào Linh để lại cho hắn kia.
Phù văn phía trên Ngọc Giản chớp động, nhìn giống như bình thường vô cùng, nhưng bên trong đó lại ẩn chứa những tin tức thân phận của các chấp sự.
“Thì ra ngươi là tùy tùng của Đào Linh, nàng trước đó đã nói với ta rồi, ngươi đi đến Truyền Tống Trận thứ ba phía bên trái.”
Chấp sự áo trắng ngước mắt lên đánh giá Lâm Lăng vài lần sau đó trực tiếp cho đi.
Không gian thứ ba của Truyền Tống Trận, tọa độ vị ví là ở khu vực trong nội điện của Hắc Ám Điện Tông.
Ong ——!
Lúc Lâm Lăng đi vào, trận pháp đột nhiên mở ra. Dưới sự kích động kịch liệt của không gian năng lượng, cơ thể của hắn đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
……
Nội điện của Hắc Ám Điện Tông.
Trong thạch điện cổ xưa, thân ảnh Lâm Lăng bay tới trước cửa.
Nhìn toàn cảnh khổng lồ những cung điện xung quanh mình, trong lòng Lâm Lăng thực sự bị chấn động một chút.
Nhưng đệ tử Hắc Ám Điện Tông đi lại khắp nơi ai cũng có hơi thở mạnh mẽ, dường như đều đạt tới võ giả Thánh Vực rồi.
Tình cảnh này, so với Hỏa Vân Tông hôm qua rò ràng là cường thịnh hơn vài phần.
Thảo nào người Chấp Sự Đường lại muốn bắt Địch Nghiêu, nhưng từ trước đến nay đều liên tục bị cản lại. Nếu thế lực hai bên hoàn toàn làm căng lên, ai thắng ai bại, khó mà đoán trước được.
“Địa điểm tỉ thí giữa các điện chẳng lẽ là bên kia?”
Nhìn những đệ tử Điện Tông đông đảo đều đang đi về phía trước, Lâm Lăng âm thầm suy đoán.
“Khoan đã, trước tiên cứ liên hệ Đào Linh đã.”
Trong hoàn cảnh lạ lẫm, Lâm Lăng không muốn chạy loạn lung tung, hắn lấy ra một tấm phù truyền âm, trực tiếp đối cháy nó.
Nhưng, phù truyền âm vừa mới cháy được một nửa lại bị tắt trong nháy mắt.
“Hử?”
Thấy thế, Lâm Lăng hơi hơi kinh ngạc.
Loại dị thường này trước giờ hắn chưa từng gặp qua. Khả năng duy nhất là bên phía Đào Linh kia đã phong bế âm thanh của truyền âm phù rồi.
“Chẳng lẽ đã hành động rồi?”
Lâm Lăng nhíu mày..
Mất đi sự liên hệ của đồng bọn, giờ phút này hắn giống như ruồi mất đầu không còn cảm giác.
“Kinh Kha, ra đây đi.”
Trong lòng thầm suy tính, sau đó Lâm Lăng triệu Kinh Kha ra, thuận thế mở ra hình thái ẩn thân.