Ngay sau đó, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên tại chỗ.
Nỗi đau đớn bị chặt đứt bàn tay khiến dục vọng của Địch Nghiêu dập tắt ngay lập tức.
Sắc mặt gã tái nhợt vội vàng lui ra ngoài, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Đào Linh.
Lại thấy vẻ mặt nàng vẫn trong trạng thái si mê, không có dấu hiệu khôi phục ý thức.
Vậy thì tập kích vừa rồi là ai làm?!
“Là ai? Mau ra đây!!”
Vẻ mặt Địch Nghiêu kinh giận hét lớn.
Nhìn xung quanh lại không phát hiện bất kỳ bóng dáng kẻ nào.
Trong lòng hết sức hoảng sợ, linh thức cường đại của gã nhanh chóng phóng ra.
Chẳng bao lâu, gã cảm nhận được một luồng hơi thở dao động bất thường ở bên cạnh Đào Linh.
Nơi đó, như thể đang ẩn chứa một sự tồn tại bí ẩn!
“Ẩn thân?!”
Địch Nghiêu lập tức kinh hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô.
Rõ ràng là vụ đánh lén vừa rồi là do tên bí ẩn này gây ra!
Chẳng lẽ là cường giả Chấp Sự Đường?!
Nghĩ vậy, sắc mặt Địch Nghiêu biến đổi, còn tâm trí nào mà âm dương song tu, che cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, chạy trốn về phía ngược lại.
Nhưng mà, còn chưa chạy được bao xa, bước chân dường như cứng lại. Gã chợt lảo đảo, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện ra trên vết thương cụt tay của gã vằn những vết máu màu đen, hơn nữa nhanh chóng lan tràn đến toàn thân.
Kinh Kha hiện giờ tiến hóa đến cấp SSS, thực lực có thể so sánh với cường giả loài người cấp 3 của Thánh Vực.
Kỹ năng độc tố trí mạng của nó cũng đồng thời được cường hóa đến mức độ vô cùng đáng sợ.
Tu vi của Địch Nghiêu chỉ là Thánh Vực cấp hai, gặp độc tố ăn mòn này cơ hồ không có cách nào kháng lại được.
“Có độc…”
Địch Nghiêu lúc này rốt cuộc ý thức được tình trạng thân thể.
“Ta….”
Cảm thụ được tốc độ ăn mòn đáng sợ của độc tố trong cơ thể, mặt gã xám như tro tàn.
Gã há miệng thở dốc, lại kinh hãi phát hiện ngay cả đầu lưỡi cũng bắt đầu tê dại, mất đi năng lực nói chuyện.
Bang--!
Lúc này, một bóng đen xẹt qua, bốn đạo kiếm quang tàn nhẫn đâm xuống, trực tiếp phanh thây gã.