Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Cho nên hiện tại chúng ta ở đây làm gì, chắc là không cần phải giải thích cho ngài.”
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Phong trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng đen. Ngay khi ông ta sắp lên cơn, Lâm Lăng đột nhiên nói tiếp.
“Tuy nhiên vì ngài là trưởng lão hộ điện của Hắc Ám Điện tông, là người đức cao vọng trọng nên vẫn có thể kể chi tiết cho ngài về lần chấp sự này.”
Ngay khi những lời này được nói ra, tâng trạng của Ngô Phong chắc chắn đã dễ chịu hơn nhiều. Ánh mắt của ông ta thâm trầm, không khỏi nhìn Lâm Lăng thêm vài lần. Đối mặt với *khí tràng đáng sợ của ông ta mà hắn vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh như thế, quả thực rất đáng khen ngợi.
*Khí tràng: là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
“Lần này chúng ta nhận được thông tin nội bộ đó là Địch Nghiêu nằm trong danh sách truy nã đỏ đang lẩn trốn ở đây nên đã đặc biệt tới đây để thăm dò sự thật.”
“Đáng tiếc…”
Nói đến đây, Lâm Lăng dừng lại không nói gì nữa.
“Đáng tiếc cái gì?”
Nghe thấy chuyện liên quan tới ‘Địch Nghiêu’, nhất thời sắc mặt Ngô Phong trầm xuống, ông ta hỏi ngay.
Lâm Lăng lắc đầu nói: “Đáng tiếc kỹ năng của chúng ta không bằng người ta nên đã để tên kia trốn thoát mất.”
Nghe vậy, trên khóe miệng của Ngô Phong nở nụ cười lạnh. Vừa rồi khi xuất hiện, ông ta đã cảm nhận được dao động hơi thở của Lâm Lăng và Đào Linh, bọn họ chỉ là võ giả vừa mới đột phá cảnh giới Thánh Vực Linh Anh.
Tuy nhiên thực lực tu vi của Địch Nghiêu đã ở cảnh giới Tinh Thần, tầng thứ 2 của Thánh Vực nên cho dù muốn bắt được hắn ta cũng không dễ.
“Xem ra lần này Nghiêu Nhi đã biết cách nhẫn nhịn, không còn làm loạn như trước nữa.”
Ánh mắt Ngô Phong lạnh lùng, ông ta nhìn lướt qua sắc đẹp của Đào Linh, trong lòng cảm thấy an tâm. Hiển nhiên, ông ta rất tự tin đối với thực lực của Địch Nghiêu. Cũng chỉ là hai đứa chấp sự cấp thấp của cảnh giới Thánh Vực Linh Anh mà thôi. Xem ra trong số những đứa con riêng của ông ta, ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn đứa con mà ông ta cảm thấy tự hào nhất, Địch Nghiêu.
“Thông tin thu được lần này vô cùng khó khăn, nhưng do sơ suất của hai người chúng ta nên đã lãng phí vô ích.”
Lâm Lăng khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối. Đúng như dự đoán của hắn, Ngô Phong sau khi nghe xong thì bắt đầu mắc câu. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, ông ta không nhịn được hỏi: “Ai báo thông tin nội bộ này cho các ngươi?”
Lâm Lăng lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, đây là chuyện bí mật của Chấp Sự Đường nên ta không thể nói cho ngài được.”
Bị một tên chấp sự nho nhỏ từ chối, thể diện của Ngô Phong không chịu nổi.
“Nếu như ta muốn biết ngay bây giờ thì ngươi nghĩ giữ bí mật quan trọng hay an toàn rời khỏi đây quan trọng hơn?”
Vẻ mặt của ông ta lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra sự uy hiếp.
Ầm!
Ngay lập tức, Ngô Phong đột ngột bước về phía trước, hơi thở đáng sợ của Thánh Vực tầng thứ 6 đột nhiên bộc phát giống như sóng thần áp về phía Lâm Lăng. Lâm Lăng cảm thấy mình như bị núi Thái Sơn đè lên, đầu gối đột nhiên khụy xuống khiến cho hắn suýt thì quỳ trên mặt đất.
Ngay lập tức, Lâm Lăng điên cuồng dùng linh lực bên trong cơ thể chống lại loại khí tràng áp bức này. Dưới áp lực nặng nề như vậy, dường như hắn nghe thấy tiếng xương cốt mình kêu răng rắc.
“Chỉ là một tên chấp sự thực tập nho nhỏ mà lại có dũng khí như vậy, đúng là nhân tài hiếm có.”