Ông ta tự lẩm bẩm với vẻ khó mà tin nổi, khi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Lâm Lăng, chỉ trong nháy mắt hơi thở của ông ta đã tràn ngập sát khí!
“Tên khốn kiếp này lại dám lừa ta!”
Nhận ra mình bị lừa gạt, trên mặt Ngô Phong nổi gân xanh.
“Đuổi theo! Không được để bọn chúng chạy thoát!”
“Nhất định phải bắt sống, ta muốn đích thân từ từ tra tấn bọn chúng đến chết!”
Ngô Phong nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên sự tức giận không thể kiềm chế được.Ngay khi vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng ‘phanh’. Thân thể Ngô Phong giống như một quả đạn pháo bắn vào khoảng không phía xa.
Vù vù vù!
Lúc này, hơn chục đệ tử Điện Tông cũng lần lượt lao theo phương hướng mà hai người Lâm Lăng vừa rời đi với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, Lâm Lăng và Đào Linh biết nơi này không thể ở lâu nên không dám chậm trễ ở trên đường.
“Vệ đại thúc, bọn ta vừa rời khỏi nội điện của Hắc Ám Điện Tông, Địch Nghiêu đã bị xử tử rồi, ngài mau tới đây tiếp viện cho bọn ta.”
Vì sự an toàn, thậm chí Đào Linh còn lấy Truyền m Phù để truyền tin tức cho Vệ Bình. Thế nhưng ngay khi Truyền m Phù vừa mới cháy hết, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió sắc bén. Những người đó đều là thành viên của Hắc Ám Điện Tông do Ngô Phong cầm đầu!
Nghe được động tĩnh, sắc mặt hai người thay đổi. Nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi sao?
Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
“Bình thường đệ tử nội môn của Điện Tông đều có ngọc giản bản mệnh, một khi chết thì ngọc giản sẽ vỡ theo.”
Đào Linh nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Chắc hẳn bên kia có người bẩm báo với Ngô trưởng lão chuyện ngọc giản bản mệnh của Địch Nghiêu bị vỡ.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng tối sầm lại. Hắn không ngờ bên trong Điện Tông còn có thứ này. Xem ra sau này mà muốn giết người đều không thể làm trong yên lặng được.
Trông thấy đám bóng đen phía sau đuổi giết càng ngày càng gần, tốc độ của hai người đột nhiên tăng vọt. Nếu như bị đuổi theo thì bọn họ chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều! Hơn nữa tu vi của hai người bọn họ còn kém hơn nhiều so với đám người Ngô Phong ở phía sau.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai bên bị rút ngắn hơn nửa.
“Ầm!”
Lúc này, một cơn gió mạnh lướt qua, bóng dáng của Ngô Phong xuất hiện ở ngay khoảng không trước mặt đám người Lâm Lăng.
“Nhanh quá!”
Thấy vậy, trong lòng Lâm Lăng chùng xuống, hắn cùng với Đào Linh chợt dừng lại.
Có sự cản trở của Ngô Phong, hơn chục cường giả của Hắc Ám Điện Tông theo sau cũng xông tới. Bọn họ tạo thành một vòng vây giữa không trung, chặn đứng tất cả đường lui của hai người Lâm Lăng.
“Bọn khốn kiếp, ta xem các ngươi có thể chạy đi đâu ngay trong địa bàn của Hắc Ám Điện Tông!”
Ngô Phong trợn mắt nhìn Lâm Lăng và Đào Linh với vẻ tàn ác, ông ta lạnh lùng nói: “Hôm nay rơi vào tay ta, ta chắc chắn sẽ rút gân lột da, khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Vừa dứt lời, trên người ông ta tỏa ra hơi thở dao động cực kỳ đáng sợ tập trung quanh đám người Lâm Lăng.
Lâm Lăng im lặng nhưng trong mắt hắn cũng toát ra sự điên cuồng. Hắn tự ước lượng thực lực của bản thân cùng với tất cả những quân bài chưa lật. Tuy nhiên kết quả lại khiến lòng hắn chùng xuống bởi vì đội hình bên kẻ địch thật sự quá mạnh!
“Trong hai người các người, cuối cùng ai là người giết Địch Nghiêu?”
Ngô Phòng lạnh lùng hỏi với vẻ mặt u ám.
“Là ta!”