Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Lăng nhắm mắt lại, dường như hắn dung hợp toàn bộ tinh thần thức hải với Kinh Kha. Từng hành động của Kinh Kha đều hiện lên trong tâm trí của hắn. Từ giây phút này, hắn chính là Kinh Kha!
“Chắc hẳn khu vực được canh gác cẩn mật nhất chính là nơi cất giữ bảo vật.”
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Lăng đã có phương hướng tìm kiếm.
Chợt suy nghĩ trong đầu hắn dao động, Kinh Khi bay giữa không trung giống như một sát thủ trong đêm đen nhìn xuống Trương phủ. Trong khi sử dụng tầm nhìn chung, trong đầu Lâm Lăng hiện ra một sơ đồ mô hình của tòa phủ trạch.
“Chính là nơi đó.”
Lâm Lăng đã nhanh chóng khóa chặt được mục tiêu. Nơi đó thuộc phía bắc của Trương phủ. Điều đáng chú ý là lực lượng hộ vệ đi tuần tra xung quanh đây thậm chí còn chặt chẽ hơn cả khu vực trung tâm của phủ đệ. Điều này có nghĩa là chỗ nào có điểm khác thường thì nhất định là có điều gì đó kỳ lạ! Khu vực phía bắc phủ đệ chính là nơi cất giữ chứng cứ tham ô.
Khi Lâm Lăng nhận nhiệm vụ, hắn cũng thấy nghi ngờ. Nếu như sợ bị Chấp Sự Đường lục soát để tìm chứng cứ thì vì sao lại không tiêu hủy mấy thứ đó đi. Tuy nhiên sau khi hắn đi tìm hiểu tin tức thì biết được Huyết Linh Chi và Huyền Hải Băng Phách đều là những vật cực kỳ quý hiếm. Nếu như Trương gia có năng lực che đậy chứng cứ thì rõ ràng bọn họ sẽ không tiêu hủy chúng mà giữ lại để dùng. Nhất là Huyết Linh Chi có tác dụng thần kỳ làm mọc lại các chi bị cắt xẻo, vô cùng hữu ích.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Lăng cảm thấy khu vực phía bắc phủ đệ là nơi có nguy cơ cao nhất cất giữ bảo vật. Tuy nhiên diện tích của khu vực phía bắc lại vô cùng rộng lớn. Không chỉ có rất nhiều tòa nhà mà còn có đình viện, hồ nước và cả nơi dùng để tập luyện. Tuy đã khóa chặt được mục tiêu là nơi này nhưng muốn tìm được mấy vật kia giấu ở đâu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhất thời, Lâm Lăng lâm vào trầm tư.
Phải làm sao đây?
Trong lòng Lâm Lăng tự hỏi, hắn cố gắng suy nghĩ để có thể đưa ra phương án giải quyết nhanh nhất có thể. Sự yên lặng bao trùm cả căn phòng. Lâm Lăng cứ yên lặng suy nghĩ như vậy và đến khoảng nửa canh giờ sau, hắn mở mắt ra.
“Xem ra chỉ có thể tự mình ra trận.”
Trong mắt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ ra một kế. Chỉ có dụ rắn ra khỏi hang thì mới có thể khiến người của Trương gia cảm thấy lo sợ, phải đi xác định xem bảo vật có còn hay không. Đến lúc đó, hắn sẽ lợi dụng năng lực tiềm ẩn của Kinh Kha để tìm ra chỗ giấu bảo vật thật sự! Tuy nhiên tỷ lệ rủi ro cũng rất cao.
“Chiến Y Nghĩ Nhân.”
Lâm Lăng đứng lên, suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe, bộ Chiến Y Nghĩ Nhân đã được mặc ngay trên người hắn giúp hắn nhỏ lại y như một con kiến.
Cùng lúc đó, Lang Vương cũng được triệu hồi. Lâm Lăng nhảy lên lưng Lang Vương rồi bay ra khỏi cửa sổ. Trong đêm đen, nó biến thành một cây cỏ nhỏ màu đen lao về phía Trương phủ ở phía nam thành.
Một lát sau, Lâm Lăng cưỡi Lang Vương tới phủ đệ Trương thị lẻn vào khu vực phía bắc và tụ họp với Kinh Kha ở trên cây. Kinh Kha ở bên cạnh khẽ gật đầu với Lâm Lăng với vẻ kính trọng.
Sau khi nhìn xung quanh, Lâm Lăng đã vạch ra một con đường chạy trốn. Chợt hắn cởi bộ Chiến Y Nghĩ Nhân trên người ra. Khi thân thể trở lại trạng thái bình thường, Lâm Lăng lấy một chiếc nạ kim loại đã lâu không đeo từ trong nhẫn không gian ra và khoác lên người bộ trang phục màu đen của thích khách.
“Đi làm việc đi.”
Lâm Lăng hít sâu một hơi rồi tạo ra một Ma ảnh phân thân từ trên cây xuống và đi thẳng