“Thúc phụ, việc này không phải do ngài ra lệnh sao…”
“Nếu như ngươi còn dám nói láo thì đừng trách ta vì đại nghĩa không quản người thân!”
Trương Ngọc Long còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trương Khải Nguyên tức giận mắng, hắn ta sợ tới mức ngậm miệng lại.
Chợt ông ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Ngay sau đó, đa số các cao thủ của gia tộc cũng rời đi cùng Trương Khải Nguyên. Đối với con cừu non thế tội Trương Ngọc Long, mặc dù bọn họ có cùng huyết thống nhưng lại vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn như thể tất cả những rắc rối này đều do Trương Ngọc Long gây ra!
“Vì sao!”
Trương Ngọc Long đứng một mình trong đình viện. Hắn ta nắm chặt tay, vẻ hoảng sợ trong mắt đã biến mất hoàn toàn và thay vào đó là vẻ oán hận ngập tràn, dường như sự căng thẳng vừa rồi chỉ là ngụy trang.
“Nếu như không phải vì mẹ thì sao ta phải nghe mệnh lệnh của ngươi đi làm chuyện bẩn thỉu như vậy…”
Trong mắt Trương Ngọc Long đỏ ngầu, hắn ta thấp giọng lẩm bẩm một mình. Hắn ta nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên. Thế nhưng sau cùng hắn ta vẫn không phát tiết ra ngoài. Vẻ mặt kia của hắn ta dường như đang cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng và sự nhục nhã trong số mệnh của hắn ta!
Thực tế mà nói, Trương Ngọc Long không phải là con cháu chính thống của Trương gia. Mẹ của hắn ta vốn là người trong tộc Trương thị, khi còn trẻ bà đã yêu một chấp sự áo xanh. Người chấp sự áo xanh kia đã chết trong một lần làm nhiệm vụ mà lúc ấy mẹ Trương lại vừa mới mang thai. Bởi vì chưa chồng mà chửa nên địa vị của bà trong gia tộc Trương thị rơi xuống tận đáy. Để bảo vệ danh tiếng của Trương gia, Trương Khải Nguyên cho phép mẹ Trương tiếp tục ở lại trong phủ nhưng đứa trẻ phải theo họ ‘Trương’.
Tuy từ nhỏ tới lớn, Trương Ngọc Long có thiên phú về võ đạo khác hẳn người bình thường, thậm chí còn vượt xa hầu hết con cháu của Trương gia nhưng hắn ta chưa từng được tự do lựa chọn bất cứ thứ gì. Vì thế từ đó tới giờ, hắn ta bị Trương Khải Nguyên sử dụng như một công cụ mang lại lợi ích cho gia tộc. Cho dù hắn ta có thiên phú về võ đạo như thế nào thì giá trị của hắn ta trong mắt Trương Khải Nguyên chưa từng nhiều hơn thế. Vì mẹ nên Trương Ngọc Long mới nhẫn nhịn và tuân theo hầu hết mọi yêu cầu của Trương Khải Nguyên. Thậm chí hắn ta còn thực hiện hành vi trộm cắp trái với đạo đức, lợi dụng thân phận đệ tử nội điện của Phong Linh tông đi ăn cắp vô số bảo vật.
“Nếu như thực lực của ta có thể mạnh hơn một chút thì tốt rồi!”
Trong màn đêm, sự lạnh lùng trong mắt Trương Ngọc Long càng rõ rệt hơn. Mặc cho sự phẫn nộ tích tụ trong lòng suốt bao nhiêu năm qua nhưng hắn ta chưa từng khuất phục trước vận mệnh vì hắn ta vẫn đang chờ đợi thời cơ lật đổ hoàn toàn Trương Khải Nguyên.
Lập tức, Trương Ngọc Long quét mắt nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không còn thành viên nào của Trương thị ở đây, hắn ta thấp giọng nói với không khí: “Nếu như muốn lấy chứng cứ thì liên hệ với ta.”
Nói xong, Trương Ngọc Long xoay người rời đi.
Hắn ta biết kẻ thần bí đột nhập vào phủ lần này rất khác so với những chấp sự nhận nhiệm vụ trước đây. Nếu không người đó sẽ không thể nào vượt qua Trương Khải Nguyên và những cao thủ khác trong gia tộc được.
Lâm Lăng đang ngồi bên trong hang kiến, trong đôi mắt bình tĩnh lóe lên một tia kinh ngạc.
Thông qua tầm nhìn chung cùng với Kinh Kha, hắn nghe rất rõ giọng nói vừa nãy của Trương Ngọc Long.
“Tên Trương Ngọc Long này không phải là kẻ trộm sao?”
“Tại sao hắn ta lại muốn đưa bằng chứng?”
‘Chẳng lẽ hắn ta muốn thú tội sao?”
Hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên trong lòng Lâm Lăng. Xét cho cùng, việc thu thập bằng chứng lần này không chỉ đơn thuần là hành vi trộm cắp mà còn liên quan tới cái chết của mấy người chấp sự áo xanh nên chắc chắn hình phạt sẽ vô cùng nghiêm khắc. Nếu như mọi chuyện bại lộ thì chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.