Sau đó hắn nghĩ lại, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, hay là Khổng Võ đại sư đã nhận thấy Ngô Phong tiến vào Luyện Khí Các nên mới cố ý nói những lời đó kích thích đối phương?
“Tiểu tử, thật là trùng hợp, cũng có thể gặp được ngươi ở chỗ này.” Ngô Phong liếc nhìn Lâm Lăng bên cạnh, trong mắt có sát ý không chút nào che giấu đang sôi trào.
Vẻ mặt Lâm Lăng thật lạnh nhạt, cũng không để ý tới đối phương. Nơi này là địa bàn của Hỏa Vân Tông, Ngô Phong điên cuồng ngông nghênh thế nào cũng không dám xằng bậy.
“Long trọng giới thiệu với ngươi một chút, hiện tại Lâm Lăng là môn sinh đắc ý của ta.” Khổng Võ cười như không cười, trầm giọng mà nói: “Ta rất thưởng thức tác phong làm việc của hắn, kẻ đáng chết thì nên lập tức xử tử!”
“Chuyện này cũng xem như thanh lý môn hộ cho Hắc Ám Điện Tông các ngươi.”
Nghe thấy lời này, vài nếp nhăn trên khóe mắt Ngô Phong vặn vẹo dữ tợn. Sau đó ông ta hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận đang cuộn trào trong lòng rồi lấy ra một cái mâm tròn từ nhẫn không gian.
Chỉ nghe một tiếng ‘Loảng xoảng’, nó trực tiếp bị Ngô Phong ném xuống đất.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, cái mâm tròn kia to chừng bàn tay, toàn thân đỏ đậm, tỏa ra một luồng dao động linh khí Hỏa hệ nồng đậm, nhưng nhìn mặt ngoài thô ráp kia thì hiển nhiên chỉ là một thứ phẩm.
“Ta hao hết tâm tư mới tìm được Xích Dương Kim, ngươi lại luyện ra cho ta thứ phẩm như vậy.” Ngô Phong lộ ra vẻ mặt phẫn nộ mà trách mắng: “Ngươi muốn giải thích thế nào?!”
Trên mặt Khổng Võ lộ ra chút kinh ngạc: “Thì ra khối Xích Dương Kim kia là của ngươi, sao lại bảo người khác đến đây nhờ ta luyện khí.”
Sau đó ông ta nhún vai: “Không chuyện gì là có xác suất thành công tuyệt đối, đặc biệt là ở phương diện luyện khí, tổn hại vật liệu là điều quá bình thường.”
“Ngươi...”
Ngô Phong tức giận đến cả người run lên nhè nhẹ, phẫn nộ mà nói: “Ngươi đã sớm biết thật ra Xích Dương Kim là vật của ta nên mới cố ý luyện hư nó!”
Xích Dương Kim mà ông ta nói là bảo vật thiên địa cực phẩm may mắn có được trước đó, có giá trị rất lớn.
Ngô Phong tính toán luyện chế vật liệu này thành một ám khí để thiết lập trong Vây Sát Trận Hỏa hệ. Nhưng trong các luyện khí đại sư trong toàn bộ Hỏa Vân Tông thì chỉ có Khổng Võ là tài nghệ lợi hại nhất.
Vì bảo đảm không có sơ suất gì, ông ta đành phái người mạo danh đến đây nhờ luyện chế, không ngờ Khổng Võ này lại ‘Lỡ tay’ luyện Xích Dương Kim thượng đẳng cực phẩm thành một thứ phẩm!
Sao Ngô Phong nuốt trôi được cục tức này, cho nên ông ta mới nổi trận lôi đình, chạy tới tìm Khổng Võ tính sổ.
“Cố ý hay không thì trong lòng ngươi biết rõ là được.” Khổng Võ lập tức sửa lại tính nết nóng nảy ngày thường, thản nhiên mà nở nụ cười.
“Ngươi giỏi lắm, ta nhớ kỹ món nợ này!” Trên mặt Ngô Phong nổi lên từng sợi gân xanh, sau đó tức giận trừng Lâm Lăng: “Còn thằng ranh con nhà ngươi!”
“Tốt nhất đừng để trưởng lão này gặp được ngươi ở Hắc Ám Điện Tông, nếu không nhất định sẽ khiến ngươi có mạng đi, mà không có mạng về!”
Nói xong, Ngô Phong giận phất tay áo, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng luyện khí.
Trong toàn bộ quá trình, Lâm Lăng vẫn luôn lạnh nhạt không nói gì. Lời uy hiếp và đe dọa của Ngô Phong chỉ khiến quyết tâm tăng cường thực lực của hắn càng ngày càng mãnh liệt!
Trên con đường võ đạo có vô số cường giả, nếu cả một trưởng lão hộ điện mà hắn cũng sợ thì ngày sau còn có dũng khí để trèo lên đỉnh cao võ đạo hay sao?
“Tiểu tử, định lực của ngươi không tồi.” Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lăng, Khổng Võ bắn ra một ánh mắt tán thưởng.