Chỉ thoáng chốc, tiếng súng chói tai nổ vang, một viên đạn bắn ra từ họng súng, giáng lên bếp lò. Dưới sự thêm vào của linh khí, uy lực của viên đạn tăng lên nhiều, trong nháy mắt đã xuyên qua bức tường rắn chắc của cái lò.
“Cuối cùng cũng hoàn thành.” Lâm Lăng nhếch miệng cười, lập tức cất đi tất cả những mô hình linh kiện và nguyên lý chế tạo.
Mà sau khi chế tạo thành công súng lục mô phỏng, trong thoáng chốc, hứng thú của Lâm Lăng đối với luyện khí bỗng hạ thấp không ít.
Hơn nữa, hắn nhớ Vệ Bình tiền bối đã nói qua, đến khi ông ta xuất quan mà tu vi của mình không có tiến triển gì thì nhất định sẽ thu lại năm vạn điểm phụng hiến đã tặng cho.
Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn cần tìm một sân tu luyện để gia tăng thực lực.
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng đã định ra kế hoạch kế tiếp. Nhưng khi hắn đi ra phòng luyện khí thì một bóng người tục tằng đã đập vào mắt.
Người tới chính là Khổng Võ.
“Tiểu tử ngươi mân mê cả ngày trong đó là đang làm cái gì?” Khổng Võ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, quét mắt vào phòng luyện khí.
Khi nhìn thấy đống bộ đen đầy đất và các loại mảnh nhỏ kim loại rải rác thì khóe miệng ông ta không khỏi giật giật hai cái.
“Khổng đại sư, ta cảm thấy mình không có thiên phú luyện khí.” Lâm Lăng hơi mỉm cười và nói: “Hai ngày này rất cảm tạ ngài đã dạy dỗ, ta cáo từ trước.”
Nói xong, hắn chắp tay ôm quyền, rất chân thành hành lễ vãn bối với Khổng Võ.
“Không có thiên phú?” Nghe thấy lời này, vẻ mặt Khổng Võ lập tức ngơ ra.
Tiểu tử này vận dụng Khống Hỏa Thủ Ấn còn thuần thục hơn bất cứ luyện khí sư nào. Nếu như vậy mà nói là không thiên phú thì chẳng phải những luyện khí tạp dịch bên ngoài đều là rác rưởi?!
“Tiểu tử, ngươi chơi ta đúng không?” Khổng Võ dùng vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, càng cảm thấy khó hiểu.
“Chỉ có thể nói xin lỗi.”
Nhìn thấy Khổng Võ đại sư tính tình nóng nảy lại có dấu hiệu nổi cơn xung thiên, Lâm Lăng nói xong thì vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Tiểu tử chết tiệt, cả chút khổ này cũng chịu không nổi thì học cái con khỉ!” Nhìn bóng dáng Lâm Lăng bước nhanh rời đi, rốt cuộc Khổng Võ cũng bùng nổ, tiếng mắng vang vọng.
Hiển nhiên ông ta nghĩ rằng Lâm Lăng từ bỏ luyện khí vì không học thuộc lòng nổi tất cả những vật liệu mà hôm qua mình bắt phải học.
Ông ta đâu biết dưới sự hỗ trợ của công năng rà quét, Lâm Lăng sớm đã thuộc làu cách vận dụng của hơn một ngàn vạn loại vật liệt. Nếu hắn muốn cũng không phải không thể trở thành luyện khí đại sư, thậm chí còn đến cấp bậc tông sư.
Nhưng nghề luyện khí khó có thể giúp bản thân mạnh lên, không thích hợp với dã tâm trèo lên đỉnh cao võ đạo của Lâm Lăng!
Khi đi ra cánh cổng Luyện Khí Các, Lâm Lăng đốt một lá bùa truyền âm.
“Lôi Mông, Hỏa Vân Tông có sân tu luyện cao cấp gì? Tốt nhất có thể tăng cường chiến lực và tăng tu vi lên.”
Chỉ chốc lát sau, phía Lôi Mông nhanh chóng truyền âm đáp lại.
“Thiên Hỏa Đài, là sân tu luyện thượng cổ.”
“Linh khí trong đó gấp trăm lần bên ngoài, tốc độ thời gian cũng gấp trăm lần, một ngày bên trong tương đương với trăm ngày bên ngoài.”
“Mà tiêu hao tài nguyên cũng rất lớn, nán lại trong đó một ngày thì ít nhất cần trăm vạn viên đá Linh Dương.”
Nghe thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia ngạc nhiên, lập tức cảm thấy hứng thú.