Hắn không biết Vệ Bình bế quan tu luyện cần cụ thể bao lâu, nếu mình không đạt được yêu cầu trong thời gian hữu hạn thì năm vạn điểm phụng hiến kia coi như bay mất.
Nhưng sân tu luyện Thiên Hỏa Đài thượng cổ này có thể lợi dụng sơ hở đó. Điểm phụng hiến trong thẻ chấp sự hiện tại của hắn đạt tới gần bốn vạn điểm, nán lại trong đó bốn ngày, dựa theo tốc độ thời gian bên ngoài thì tương đương với bốn trăm ngày.
Hoàn toàn dư dả thời gian để mình tăng trưởng tu vi!
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng lấy bản đồ của hòn đảo Hỏa Vân Tông ra, rất nhanh đã tìm được vị trí của Thiên Hỏa Đài.
Lâm Lăng lập tức hành động, trực tiếp bay vút ra ngoài.
Thiên Hỏa Đài tọa lạc trên dãy núi phía Bắc đảo chính, dãy núi âm u giống như một con rồng khổng lồ nằm dài trên mặt đất, cuối dãy núi có một dàn tế to lớn, toàn thân đỏ rực.
Lâm Lăng bay vút lên giữa không trung, nhìn lại từ xa xa, có thể phát hiện sự tồn tại của nó. Điểm kỳ lạ nhất chính là trên dàn tế lại có một ngọn lửa xanh âm u đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như lửa trời.
Sau khi đến gần, Lâm Lăng trực tiếp đáp xuống gần dàn tế, chỉ thấy xung quanh đang tụ tập số lớn đệ tử Hỏa Vân Tông, nhìn trang phục họ mặc thì hiển nhiên là đệ tử nội viện!
Ai cũng có khí tức mạnh mẽ, tất cả đều đạt tới cảnh giới Thánh Vực.
“Đến để thí luyện sao?” Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, cũng không biết chấp sự áo trắng của Chấp Sự Đường là hắn có thể chen hàng để tiến vào bí cảnh Thiên Hỏa Đài tu luyện hay không.
“Hiện tại còn chưa tới thời gian luân phiên mà?” Chấp sự áo trắng phụ trách trật tự ở nơi này nhìn thấy Lâm Lăng thì lập tức hiểu sai, hắn ta hỏi.
“Không phải.” Lâm Lăng thản nhiên cười, nói thẳng: “Ta tính tới đây tu luyện.”
“Ngươi?” Trong mắt tên chấp sự áo trắng kia hiện lên một tia kinh ngạc.
“Thiên Hỏa Đài không phải sân tu luyện bình thường.” Chấp sự áo trắng cố ý nhắc nhở: “Chúng ta không phải đệ tử nội viện của Hỏa Vân Tông, nếu muốn tiến vào trong đó tu luyện thì ít nhất phải giao nộp một vạn điểm phụng hiến.”
Lâm Lăng gật đầu nói: “Ta biết chuyện này, không thành vấn đề.”
Nghe câu nói thản nhiên kia của Lâm Lăng, chấp sự áo trắng nhịn không được hít một hơi thật sâu, một vạn điểm phụng hiến có thể tùy ý lấy ra như vậy sao?
Con mẹ nó.
Thật là xài sang quá!
Chấp sự áo trắng kia nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, vẻ mặt trông hơi ngạc nhiên, hình như có hơi mắt thèm đối với điểm phụng hiến tích lũy của hắn.
Dù sao bổng lộc mỗi tháng của chấp sự áo trắng cũng chỉ có ngàn điểm phụng hiến mà thôi, mặc dù không tiêu xài gì thì cũng phải tồn đến gần một năm.
Sau đó, trong lúc nói chuyện, Lâm Lăng cũng có hiểu biết đại khái đối với bí cảnh Thiên Hỏa Đài. Không gian bên trong được gọi là ‘bí cảnh Thiên Hỏa’, có nguồn gốc từ sân tu luyện thời kỳ thượng cổ.
Hơn nữa thật sự có sai lệch với tốc độ chảy của thời gian bên ngoài, nhưng tốc độ gấp trăm lần trước đó quá khoa trương, đa số đệ tử nội viện đều chịu không nổi nên sau này tông chủ đã thiết lập lại, thay đổi tốc độ thời gian.
Từ gấp trăm lần được chỉnh đến gấp mười lần, một ngày trong đó bằng mười ngày bên ngoài.
Mỗi lần tiến vào cũng được thống nhất quy định là một vạn điểm phụng hiến, còn chuyện có thể chống đỡ bao lâu thì phải dựa vào khả năng của từng người.
Nghe hình thức thu phí này, Lâm Lăng âm thầm gật đầu, cảm giác có lời hơn nhiều. Xem ra tin tức của tiểu tử Lôi Mông kia cũng không nhạy bén gì cả, chắc chỉ là tin vỉa hè từ ngoại điện, chưa tự mình đến đây tu luyện.
“Như vậy đi, ngươi giao nộp điểm phụng hiến trước, đợi lát nữa đi vào với đám đệ tử nội viện kia.” Chấp sự áo trắng trầm ngâm một hồi rồi gật đầu đồng ý.
“Được.”