Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tấm bia đá Hỏa Nguyên trước mắt này thật ra có thể cho hắn một tài liệu tham khảo tuyệt vời để tìm hiểu về quy tắc của ngọn lửa.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Lăng hít sâu một hơi để che chắn nội tâm hỗn loạn. Hắn chợt tập trung chú ý nhìn chằm chằm vào phía trên tấm bia đá khổng lồ.
Có dấu vết của các hoa văn tinh xảo, phức tạp.
Khi nhìn kỹ hơn, hắn vẫn chưa phát hiện điều gì, ngược lại còn hỗn loạn thêm. Nếu như dùng tầm mắt hư vô mịt mờ nhìn, những hoa văn rậm rạp kia dường như đang chuyển động, chậm rãi biến thành hình một con phượng hoàng lửa đang dang cánh bay vút lên, cố gắng thoát ra khỏi tấm bia đá.
Sau vài hơi thở, trái tim Lâm Lăng khẽ run lên, linh hồn rơi vào trạng thái kỳ lạ. Một đôi mắt trong veo cũng phản chiếu ảnh ngược của hoa văn ngọn lửa.
Trong đó ẩn chứa vô hạn bí ẩn, tràn ngập trái tim, mỗi một hỏa văn dường như đều suy diễn ra căn nguyên hình thành nên ngọn lửa!
Tuy nhiên, loại cảm giác này cho dù gần trong gang tấc nhưng nhưng làm thế nào cũng không thể nắm được. Thế nên trong nhất thời, Lâm Lăng rơi vào trong hoang mang.
Loại cảm giác này, giống như kiếp trước khi học Olympic toán học, một lượng lớn công thức toán học bùng nổ ở trong đầu, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào sắp xếp gọn gàng tìm ra manh mối, cực kỳ mê mang.
Dưới sự ảnh hưởng của hỏa văn, thậm chí tốc độ linh lực vận chuyển trong cơ thể hắn cũng chậm lại.
Một ngày, hai ngày, ba ngày……
Một tháng, hai tháng, ba tháng……
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lâm Lăng giống như lão tăng nhập định, ngồi xếp bằng trên mặt đất, trầm tĩnh tìm hiểu từng hoa văn ngọn lửa.
Nhưng mà trong cả quá trình, hắn vẫn không có dấu hiệu kích hoạt năng lượng bên trong đá Hỏa Nguyên.
Vẫn thường nói tu luyện không có tháng năm, huống hồ còn là loại tìm hiểu quy tắc tâm cảnh này.
Lâm Lăng gần như quên mất thời gian, nghiễm nhiên không biết bên ngoài đã gần một năm trôi qua.
Mà lúc này, ba người huynh đệ của hắn, Tần Vũ, Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc, ba người bọn họ đều có thiên phú tu luyện siêu phàm, đã thăng cấp thành đệ tử nội môn.
Ngày này.
Trong khu vực nội điện Hắc Ám Điện Tông, bầu không khí tương đối náo nhiệt so với thường ngày.
Hội thi hàng năm lại được tổ chức.
Tại trung tâm quảng trường rộng lớn, biển người tấp nập, âm thanh ồn ào.
Chấp Sự Đường điều động hơn trăm thành viên cố ý đến đây duy trì trật tự. Đào Linh cũng là một thành viên trong đó. Hiện giờ nàng đang đứng trong vòng người, rất gần với lôi đài.
Mặc dù trận chiến trên lôi đài rất xuất sắc, nhưng biểu tình của Đào Linh thoạt nhìn có chút nhàm chán.
“Đã gần một năm trời rồi, cái tên ngốc Lâm Lăng kia vẫn còn chưa ra khỏi thí luyện.”
Ánh mắt nàng tản ra bốn phía, muốn thử xem có thể nhìn thấy bóng dáng Lâm Lăng đột nhiên xuất hiện ở đây hay không.
“Nhìn kìa, Cổ Vân Nhạc lên đài.”
“Chậc chậc, nghe nói hắn là đệ tử ngoại môn của học viện Thiên Diễn, sau khi vào Điện Tông, mới chỉ hơn một năm đã trưởng thành đến mức này rồi.”
“Còn không phải sao, trước kia không biết đến, hôm nay so đấu mới phát hiện hắn là một con hắc mã, một đường đánh thẳng đến chung kết.”