"Cổ Vân Nhạc!!"
Dương Cương điện chủ nhanh chóng lướt tới lôi đài, nhìn vào thi thể Cổ Vân Nhạc mà sững sờ tại chỗ.
“Ngô Phong, hai cha con các ngươi thật sự là độc ác!” Giờ khắc này, lửa giận tồn đọng trong lồng ngực ông không còn khống chế được nữa.
Nghe vậy, mọi người lập tức kinh ngạc.
Người này là do Viêm Hoằng Nghị giết chết, vậy thì liên quan gì đến Ngô trưởng lão chứ?
"Vốn dĩ đao kiếm không có mắt, trong quá trình thi đấu có thương vong gì cũng là điều khó tránh khỏi."
Sắc mặt Ngô Phong không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Người này bị giết, cũng chỉ có thể tự trách thực lực hắn không bằng đối thủ thôi.”
Thực lực không bằng?
Ha ha, nói một câu thực lực không bằng là được rồi sao, lão già ngươi thật biết đổi trắng thay đen!
Dương Cương giận quá hoá cười.
Sau đó ông giơ mạnh tay lên, tức giận chỉ Ngô Phong trên đài cao, nói: "Nếu không phải vừa rồi ngươi xuất ám chiêu, đánh lén Cổ Vân Nhạc, sao hắn có thể thua!”
Cái gì?
Ngô trưởng lão ra tay đánh lén?!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người quan sát lập tức ồ lên!
Hồi tưởng lại quá trình vừa rồi hai người đối chiến, rõ ràng Cổ Vân Nhạc đang chiếm ưu thế cực lớn. Nhưng sau đó, không biết vì sao lại trọng thương ngã xuống đất.
Chẳng lẽ lúc đó là lúc Ngô Phong ra tay tập kích?
Nghĩ như vậy, tất cả đệ tử nội điện trong sân đều hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà Ngô Phong là trưởng lão hộ điện, địa vị cao cấp cho nên bọn họ cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi nói ta ra ám chiêu, có chứng cớ gì không?"
Sắc mặt Ngô Phong hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nếu chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi, hoàn toàn không tạo thành chứng cớ, ngược lại ta có thể chắc chắn là ngươi đang vu khống ta!”
“Dương Cương, có thể là ngươi đau buồn khi mất đi đệ tử trong điện nên mới nói chuyện lung tung, lão phu niệm tình trước kia, tha cho ngươi một lần!”
Dứt lời, Ngô Phong phất tay áo, nhàn nhã bước chân rời khỏi hiện trường.
Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị quét về phía các Chấp Sự ở chung quanh, khóe miệng nổi lên một nụ cười đắc ý, sau đó đi theo Ngô Phong rời khỏi quảng trường.
Thấy thế, mấy người của Chấp Sự Đường nhíu mày.
Dưới tình huống không có chứng cớ tuyệt đối, bọn họ cũng chỉ có thể im xuôi cam chịu.
Hơn nữa lần này người này chết trên lôi đài, cho dù nói Viêm Hoằng Nghị có cố ý giết người thì hắn ta vẫn có thể dễ dàng thoát tội như thường.
“Các ngươi sẽ bị báo ứng!”
Ánh mắt Dương Cương âm u, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Phong và Viêm Hoằng Nghị, trong lòng thầm chửi rủa một tiếng.
Sau đó thân hình hắn khẽ động, lướt tới gần thi thể Cổ Vân Nhạc, giơ bàn tay đặt ở phía trên. Bởi vì vừa rồi chịu một kích của võ học thôn phệ, thân thể đã mất đi hơi thở sự sống.
"Linh Anh vẫn còn dao động..." Trong lòng Dương Cương khẽ động, cẩn thận dò xét.