Năng lượng đáng sợ thổi quét xuống, phân thân ma ảnh của Lâm Lăng và đại quân phân thân của Nghĩ Hoàng lập tức tan nát chỉ trong chớp mắt. Sau đó mấy dòng chữ ánh sáng màu đen lao ra, lần lượt bắn nhanh về hướng Lôi Mông, Tần Vũ, Lâm Lăng và bọn Kinh Kha.
Tốc độ đó cực nhanh, vừa nhận thức được thì ba người bốn thú đều đã bị trói chặt, hiển nhiên trong dòng chữ ánh sáng kia ẩn chứa sức mạnh pháp tắc cao thâm nào đó, dù bọn họ ra sức thế nào cũng khó có thể tránh thoát.
Đến lúc này, rốt cục trận huyết chiến đó cũng đã ngừng lại.
“Thật là thủ đoạn lợi hại, là ai?!”
Thấy tình cảnh này, mọi người âm thầm ngạc nhiên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, chỉ thấy không biết khi nào nơi đó đã xuất hiện hai bóng đen.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, hai mắt tràn ngập tang thương, thân thể ông ta cường tráng, tuy không có chút dao động linh lực nào, nhưng cảm giác nặng nề mơ hồ phát ra kia lại khiến không gian quanh người đọng lại.
Bên cạnh ông ta là một ông lão tóc bạc, nhìn như già nua, nhưng làn da lại trắng nõn giống như trẻ con, lộ ra một khí tức quỷ dị.
Hai người này chính là tông chủ của Hắc Ám Điện Tông - Ngụy Bách và đại trưởng lão của Điện Tông - Hứa Xương.
Ngay sau đó, lại có rất nhiều cao thủ Điện Tông sôi nổi bay đến, trận thế này nghiễm nhiên đã đạt tới quy mô hộ điện tối cao.
“Tham kiến tông chủ đại nhân, đại trưởng lão.”
Vẻ mặt mọi người ở đây đều trở nên nghiêm trang, lập tức khom lưng hành lễ, đầy mặt kính sợ.
“Rốt cục các ngươi làm cái gì mà gây ra động tĩnh lớn như thế?” Đại trưởng lão Hứa Xương quét ánh mắt sáng như đuốc xuống phía dưới, nhíu mày quát lớn.
Khi nhìn thấy cả trưởng lão hộ điện Ngô Phong cũng bị đánh đến thân xác tan nát, Linh Anh bỏ chạy, ánh mắt nghiêm túc của ông ta hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tông chủ đại nhân, bọn người kia làm lơ pháp kỷ, ngang nhiên đến xâm phạm Hắc Ám Điện Tông của chúng ta.” Linh Anh của Ngô Phong phát ra tiếng nói bén nhọn oán độc: “Đặc biệt là chấp sự tên là Lâm Lăng kia, lần này hắn tàn sát rất nhiều đệ tử Điện Tông của chúng ta, tội ác ngập trời.”
“Phải xử tử hắn ngay tại chỗ để giữ uy danh của Hắc Ám Điện Tông ta!”
Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Hôm nay trong trận thi đấu trong viện, ngươi đánh lén hãm hại huynh ta của đệ, làm hắn chết thảm trên lôi đài thì sao không nói!”
Nghe vậy, sắc mặt đại trưởng lão Hứa Xương hơi trầm xuống, chuyển mắt về hướng Linh Anh của Ngô Phong, lên tiếng chất vấn: “Có việc này không?”
“Tuyệt đối không có!” Đối mặt với đại trưởng lão và tông chủ, sao Ngô Phong dám thừa nhận điều này, ông ta thề thốt phủ nhận, còn đổi trắng thay đen: “Tên đệ tử kia không tài giỏi bằng ai, ngược lại còn tính đánh lén, chết chưa hết tội!”
Nói xong, ông ta còn đắc ý nhìn về phía đám người Lâm Lăng, hiện giờ họ đều bị giam cầm, muốn ra tay cũng không có khả năng làm được.
“Lão tặc, người đánh lén rõ ràng là ngươi, vậy mà còn dám ngậm máu phun người!”
“Ta đ* tổ tông mười tám đời nhà ngươi!!”
Nghe thấy lời này, hai mắt Lôi Mông và Tần Vũ lập tức bốc lửa, lớn tiếng tức giận mắng.
Ánh mắt Hứa Xương thâm trầm, nhìn xuống ba người phía dưới. Một tên thuộc Chấp Sự Đường, một người là Hỏa Vân Tông, một kẻ là Phong Linh Tông. Ba người đều có thế lực riêng của từng người, nếu muốn trừng trị cũng khó có thể định đoạt.
“Tông chủ đại nhân, bởi vì hai bên đều có lý lẽ riêng, ngài cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?” Hứa Xương hơi khom người, dò hỏi Ngụy Bách vẫn đang trầm mặc không nói.
Ánh mắt Ngụy Bách thật sắc bén, bễ nghễ nhìn mọi người phía dưới, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ nguyên do thế nào, hễ xâm phạm Điện Tông và tàn sát đệ tử trong tông thì không thể tha thứ.”
“Giết chết bọn chúng, răn đe cảnh cáo!”