Chủ nhân: Lâm Lăng.
Sức chiến đấu: 13 vạn.
Vũ khí: Hạo Thiên Huyền Bổng.
Kỹ năng thiên phú: Long Văn Giác* (Sừng rồng).
Thú loại: Mãnh thú Viễn Cổ.
Đẳng cấp tiếp hóa: Không có cấp.
……………
Trong đầu nổi lên số liệu sủng vật của hệ thống, Lâm Lăng đã không còn tâm trạng để xem nữa.
Sau đó ý niệm hắn khẽ động, Tiểu Bạch trực tiếp biến mất dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, thu vào trong không gian sủng vật của hệ thống.
Đến đây, đoàn đội sủng vật của Lâm Lăng lại tăng thành năm con.
“Bản lĩnh thuần thú thật kì lạ quá, những con sủng vật trước đó chẳng lẽ đã bị hắn ta thu vào không gian kì lạ nào rồi sao?”
Thế thế, trong mắt Vệ Bình lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối nhìn không ra Lâm Lăng rốt cuộc là đã vận dụng thủ pháp nào, lại có thể khiến cho các con sủng vật đột nhiên xuất hiện sau đó lại đột nhiên biến mất được.
“Vệ tiền bối, chuyện lần này đều do một mình ta gây ra.”
Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Bình trên không, bình tĩnh nói.
“Là hai người bọn họ chỉ là muốn ngăn cản ta mà tạo ra sự hiểu lầm này, mới tranh chấp với người Hắc Ám Điện Tông.”
“Dựa theo chế độ hình phạt, bọn họ thuộc hành vi tự vệ, không tính là trái với luật.”
Nghe vậy, Lôi Mông và Tần Vũ hơi biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Lăng.
Có điều, bọn họ đều lựa chọn im lặng cũng không phản bác.
Nếu ba người đều bị bắt đi thì căn bản sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Hiện giờ Lâm Lăng ôm đồm toàn bộ hình phạt, chí ít ngày sau bọn họ còn có cơ hội cứu được ra.
Ánh mắt Vệ Bình nhàn nhạt, thâm trầm nhìn Lâm Lăng cũng không nói thêm gì.
“Trước tiên cứ giam Lâm Lăng trong địa lao, chờ xử lí.”
Hiện tại Ngụy Bách là kẻ khó giải quyết nhất cũng đã rời đi rồi, chuyện nơi đây sẽ do ông ấy định đoạt.
Giao phó xong xuôi, thân hình Vệ Bình thoắt một cái biến mất tại chỗ.
Trong chốc lát, đông đảo thành viên Chấp Sự Đường lập tức xúm lại.
Lúc này Lâm Lăng không có chống cự mặc cho xích sắt trói lên người.
Dưới sự áp chế của Huyền Thiết, Lâm Lăng chợt cảm thấy linh lực trong cơ thể trong nháy mắt bị giam cầm.
“Lâm Lăng…..”
Cách đó không xa, Viêm Tâm Nguyệt với đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng đang bị đám người Chấp Sự bắt đi.
Lần này đại náo Hắc Ám Điện Tông, tuy nói tránh thoát được tử hình tại chỗ của Bách Ngụy, nhưng lại bị bắt đi đến Chấp Sự Đường cũng khó mà thoát tội.
“Linh Nhi tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Viêm Tâm Nguyệt nhìn về phía Đào Linh bên cạnh, sốt ruột nói.