Đội trưởng trung niên của đội chấp pháp lạnh lùng nhìn Lâm Lăng và cảm thấy tu vi của hắn không đủ mạnh để tạo ra nhiều uy hϊếp.
Thế nhưng lại do chính viện trưởng đã truyền lệnh tới đây nên hắn ta cũng không tiếp tục tiến hành điều tra hay thẩm vấn gì nữa.
Cứ như vậy, Lâm Lăng đã thực sự tiến vào khu vực trung tâm mà không bị cản trở.
“Phòng vệ của nơi này khá nghiêm ngặt.”
Lâm Lăng sử dụng tầm mắt của Tứ Bảo quét qua khu vực xung quanh một lượt và phát hiện ra được có không ít nơi đều xuất hiện bóng người của đội chấp pháp đi tuần tra.
Mức độ phòng vệ của nơi này có lẽ có thể so với những khu vực cấm địa của Hoàng cung.
“Xem ra địa vị của tên tàn dư phản quốc Dương Thần Cơ kia ở Học viện Thiên Diễn cũng không thấp.”
Lâm Lăng thầm nghĩ trong lòng, trong lòng không khỏi bùi ngùi.
Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như thế này, người bình thường không thể lẻn vào thành công được, chắc chỉ có cường giả ngoài thánh địa mới có thể đánh phá.
Thế nên làm gì có chuyện một cường giả võ đạo lại tự hạ thấp mình đi ám sát một nhân vật nhỏ, nếu như vậy thì quả thực tự làm ô nhục uy danh.
Vì thế mà Dương Thần Cơ cứ ẩn náu ở đây phát triển lực lượng mà không không xảy ra chuyện gì.
“Bảo vệ người thừa kế huyết thống duy nhất của Dương gia?”
Lâm Lăng khẽ nhếch khóe môi, lộ ra vẻ giễu cợt.
Xem ra e rằng lão viện trưởng kia cũng có dã tâm thôn tính vương triều Đại Viêm.
Nếu không chỉ vì lý do bảo vệ huyết thống duy nhất của Dương gia mà lại không ngần ngại sử dụng biết bao nhiêu tài nguyên của Học viện Thiên Diễn ngang nhiên đối đầu với Viêm vương thì đúng là ngu xuẩn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Lăng mà thôi.
Có lẽ suy nghĩ của viện trưởng Ứng Nguyên Tử cũng chỉ đơn giản là vậy, thà khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Viêm vương cũng phải bảo vệ huyết thống duy nhất của ân nhân.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Lâm Lăng đã đi theo Ngô Trì vào trong hành lang.
Các điện ở nơi này trải rộng khắp nơi, các lối đi được lát đá xanh lớn nhỏ trải dài khắp các điện.
Lâm Lăng im lặng còn Tứ Bảo tuy đứng ở trên vai hắn nhưng ánh mắt lại đang hoạt động mạnh, nhìn hoa văn kiến trúc xung quanh nơi đây.
“Phòng vệ nơi này còn nghiêm ngặt hơn bên ngoài.”
Đảo mắt nhìn xung quanh, Lâm Lăng phát hiện ra có rất nhiều thành viên của đội chấp pháp loanh quanh một trong những toàn điện ở bên trái.
Nếu như hắn đoán không lầm thì hẳn là nơi ẩn cư của Dương Thần Cơ.
Sau khi âm thầm nhớ kỹ lộ trình, Lâm Lăng quyết định sẽ bắt đầu hành động vào đêm nay để xác định xem con mồi có nằm trong đó hay không.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngô Trì, cuối cùng Lâm Lăng cũng đã tới được bên ngoài chủ điện.
Cánh cửa đóng chặt, trên đó khắc một đồ đằng hình kiếm để lộ ra vẻ uy nghiêm mơ hồ khiến người ta thấy e sợ.
Lâm Lăng hít nhẹ một hơi, cố gắng hết sức bình tĩnh lại tâm tư rối rắm.
“Viện trưởng, đã đưa Lâm Lăng tới ạ.”
Ngô Trì giơ tay gõ cửa và cung kính nói.
“Vào đi.”
Trong điện truyền đến giọng nói vững vàng và trong trẻo của viện trưởng.
“Lâm Lăng, ta đưa ngươi tới đây thôi.”
Ngô Trì quay đầu rồi cười nói với Lâm Lăng.
Hiển nhiên không có sự cho phép của viện trưởng thì ông ta cũng không có quyền vào bên trong chính điện.
“Cảm ơn Ngô đạo sư đã dẫn đường.”
Lâm Lăng gật đầu lễ phép.
“Ừm.”
Ngô Trì mỉm cười mang theo chút vui mừng.
Qua sự tiếp xúc ngày hôm nay, Lâm Lăng đã để lại cho ông một ấn tượng khá tốt.
Tính cách khiêm tốn, chăm chỉ và không ra vẻ.
Hoàn toàn không hề có kiểu tự mãn kiêu ngạo, có sự khác biệt rất lớn so với những thiên tài võ đạo bình thường khác.
Sau đó, Ngô Trì xoay người rời đi.
Lâm Lăng đẩy cánh cửa kim loại ra rồi bước vào trong.
Hắn cũng cảm thấy khá khó hiểu khi viện trưởng Ứng Nguyên Tử đột nhiên tìm mình.
Không biết ông già này coi trọng thiên phú tu luyện chung cực của hắn hay là ông có ý gì khác?
Phòng của chủ điện sáng ngời, nổi bật với nhiều cột đá trắng.
Trên những cột đá này khắc một ít phù văn, hơn nữa cách sắp xếp vị trí mỗi cột đá rất kỳ lạ.
Nếu như có ai đó hiểu được trận pháp thì chắc chắn có thể nhìn ra được sự kỳ lạ bên trong.
Còn về trận pháp trông như thế nào thì Lâm Lăng hoàn toàn mù tịt.
Vì thế hắn chỉ có thể âm thầm nhìn, sau này mà có phát sinh mâu thuẫn gì thì điều kiện tiên quyết chính là cố gắng đừng làm loạn trong chủ điện này.
Nếu không một khi bị nhốt ở đây thì sẽ rất khó thoát ra.
Đi sâu vào trong điện, đập mắt vào mắt Tứ Bảo có hai bóng người.
Hai người này đều là lão già.
Áo choàng trên người bọn họ một trắng một xám.
Lão già áo trắng chính là viện trưởng của Học viện Thiên Diễn Ứng Nguyên Tử.
Còn lão già áo xám chính là lão già mù quét rác ở cửa điện Võ Học.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Lăng hơi lo sợ.
Quả nhiên lão già này không phải người bình thường!
“Bái kiến viện trưởng.”
Khi đến gần, Lâm Lăng chắp tay ôm quyền với Ứng Nguyên Tử theo lễ của một viện sinh thế hệ sau.
Về phần lão già mù, Lâm Lăng bỏ qua.
Nếu như hắn cũng chào hỏi người kia như thế thì hắn không thể giải thích rõ về ‘người mù’.
Lão già mù hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng xám không có đồng tử khóa chặt vị trí mà Lâm Lăng vừa tới.
Ngay lập tức, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão hiện ra vẻ khác lạ.
“Lâm Lăng, nghe nói hôm nay ngươi luôn đứng ở điện Võ học, vậy đã lựa chọn được loại công pháp thích hợp nào chưa?”
Ứng Nguyên Tử mỉm cười dò hỏi với với vẻ mặt dễ gần.
“Tạm thời ta vẫn chưa chọn được võ học nào phù hợp, không biết viện trưởng có thể đề cử cho ta một vài công pháp thích hợp không.”
Lâm Lăng giả vờ lắc đầu để thử xem có nhận được một ít thông tin quan trọng về võ học từ chủ điện hay không.
Quả nhiên khi nghe Lâm Lăng nói vậy, Ứng Nguyên Tử hỏi: “Vậy ngươi định tu luyện loại công pháp nào?”
Nghe vậy, Lâm Lăng vui mừng khôn xiết.
Chuyện này có chút thú vị đây.
Lập tức, suy nghĩ của Lâm Lăng sôi nổi hẳn lên.
Hiện tại hắn đang nắm giữ Cửu Phù Kiếm Quyết nên phương diện kiếm thuật không có vấn đề gì.
Còn về kỹ thuật di chuyển tăng tốc độ, hắn lựa chọn Du Long Bộ.
Vì vừa mới vào nên thật ra Lâm Lăng cũng không muốn tốn quá nhiều sức để luyện tập các võ học khác.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Lăng mở miệng nói: “Ta có chút hứng thú với võ học luyện thể.”
Nghe vậy, Ứng Nguyên Tử hơi kinh ngạc.
Ông cứ tưởng Lâm Lăng sẽ nhắc tới mấy võ học về kiếm thuật hoặc là tấn công.
Không ngờ hắn lại lựa chọn loại võ học luyện thể tập trung vào phòng ngự như vậy.
“Lâm Lăng, ngươi chắc chắn chỉ cần công pháp luyện thể ư?”
Ứng Nguyên Tử nhìn lướt qua Lâm Lăng với vẻ nghi ngờ, ông lại hỏi.
Lâm Lăng cười nhạt nói: “Vốn dĩ ta chỉ là một người mù nên khi giao chiến với kẻ địch mạnh hơn cũng không có ưu thế gì.”
“Muốn đánh thắng thì phải bảo vệ được bản thân mình trước đã cho nên võ học luyện thể chính là lựa chọn thích hợp nhất với tình trạng hiện tại của ta.”
Nghe được lời giải thích đầy hợp lý của Lâm Lăng, ánh mắt của Ứng Nguyên Tử lóe lên vẻ kinh ngạc, đột nhiên ông cảm thấy cũng khá có lý.
“Được, nếu như ngươi đã có ý này thì ta sẽ tặng cho ngươi một bộ về võ học luyện thể.”
Trông thấy Lâm Lăng nhất định muốn làm như thế, Ứng Nguyên Tử không khỏi cười thầm.
Nói xong, ông sờ vào túi trữ vật lấy ra ngọc giản công pháp.
Khối ngọc giản này đen như mực, trên đó có ba chữ ‘Vượn thú biến’.
Vượn thú biến? Trong lòng Lâm Lăng hơi băn khoăn.
Đây là tên của võ học luyện thể sao? Lẽ nào đây là công pháp thay đổi thể chất, lột xác thành loài ma thú vượn không?
Đang trong lúc còn nghi ngờ thì hắn nghe Ứng Nguyên Tử nói: “Loại võ học này có cấp độ và phẩm chất là địa giai và có tên là vượn thú biến.”
“Đúng như tên gọi đó là loại võ học luyện thể có thể bắt chước ma thú vượn, cũng có thể gọi là ‘hóa thú’ nhưng điều kiện tiên quyết chính là hấp thụ tinh huyết đã được luyện hóa của vượn.
Ma thú cấp càng cao thì mức độ cường hóa luyện thể lại càng cao.”
Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày.
Nếu thật sự như lời nói của viện trưởng, mức độ hấp thu tinh huyết của vượn càng cao thì năng lực hóa thú càng mạnh.
Như vậy, hắn chính là người chiến thắng rồi.
Bởi vì Tiểu Bạch chính là một con Độc Giác Long Viên thuộc cấp linh thú.
Những con quái thú hung ác cổ xưa ở cấp độ đó, ngay cả long tộc ở tuổi trưởng thành cũng kị nó ba phần.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng vô cùng vui mừng.
Đợi lát nữa trở về phòng ngủ, hắn sẽ tìm Tiểu Bạch hiến một chút máu.
“Đa tạ viện trưởng đại nhân.”
Lâm Lăng tự nhiên nhận lấy ngọc giản công pháp, trên mặt cũng lộ ra vẻ biết ơn.
Chuyến đi tới chủ điện hôm nay coi như đáng giá.
“Lâm Lăng, nói thật cho ngươi biết, ta đang có ý định muốn thu thêm đệ tử quan môn thứ hai, ý của ngươi thế nào?”
Đúng lúc này, Ứng Nguyên Tử đột nhiên nói.
Ý tứ trong lời nói đó khiến trong lòng Lâm Lăng hơi chùng xuống.
Một khi trở thành đồ đệ của viện trưởng, các loại tài nguyên vô cùng phong phú, không nghi ngờ gì đó là chỉ có lợi không hề có hại.
Nhưng đối với Lâm Lăng lúc này, nếu như trở thành đồ đệ của Ứng Nguyên Tử thì chẳng phải sẽ trở thành sư huynh đệ với Dương Thần Cơ đó sao?
“Thật đáng tiếc, ta đã có một sư phụ rồi.”
Nghĩ xong, Lâm Lăng cười nói lễ phép: “Cảm ơn viện trưởng đã ân cần, trong lòng ta rất cảm kích ý tốt của ngài.”
Hiện tại hắn đang có nhiệm vụ trong người nên không muốn chịu tội danh gϊếŧ hại sư huynh đồng môn của mình.
Nghe vậy, trên mặt Ứng Nguyên Tử lộ vẻ kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai?”
“Thật xin lỗi, sư phụ đã từng dặn ta không được tiết lộ thân phận của ông cho người khác biết.”
Lâm Lăng bình tĩnh tự biên tự diễn.
Nghe Lâm Lăng nói vậy, Ứng Nguyên Tử khẽ than: “Một khi đã vậy thì ta cũng không cưỡng ép nữa.”
Tuy trên miệng nói vậy nhưng trong lòng ông như có hòn đá mắc kẹt, vô cùng buồn bực.
Dù sao thì từ hôm qua cho tới bây giờ, ông ta đã tặng cho Lâm Lăng bảy viên đan dược, hiện tại còn tặng cho hắn một bộ võ học luyện thể cấp địa giai.
Ông phải trả giá đắt như vậy mà vẫn có người nhanh chân đến trước.
Tuy nhiên cũng may mà Lâm Lăng đã trở thành viện sinh của Học viện Thiên Diễn.
Nếu như tu luyện siêng năng thì sẽ trở thành *hắc mã trong trận đại chiến giữa trăm học viện ba năm sau!
*hắc mã: không lường được thực lực với người cạnh tranh
Mà hiện tại cần phải kiểm tra hắc mã này một lượt.
Đó là đôi mắt của Lâm Lăng có phải là đôi mắt luân hồi trong truyền thuyết hay không.
Đây cũng là mục đích chính ông gọi Lâm Lăng cùng với ông già mù ở bên cạnh tới đây.
Chỉ khi hoàn toàn chắc chắn, Lâm Lăng mới được xem như là con át chủ bài thật sự của Học viện Thiện Diễn trong trận đại chiến giữa trăm học viện!
“Thưa sư phụ, có thể bắt đầu được rồi ạ!”
Sau đó, Ứng Nguyên Tử hơi cúi người và nói với ông mù với thái độ kính trọng.
Thấy vậy, Lâm Lăng âm thầm hít sâu một hơi.
Này…
Sư phụ?
Lâm Lăng sửng sốt.
Hiển nhiên hắn cũng không ngờ viện trưởng lại gọi lão già già mù này là sư phụ.
Xem ra vai vế của lão chắc chắn là sự tồn tại cao nhất của Học viện Thiên Diễn!
Còn nữa, bắt đầu gì? Đột nhiên Lâm Lăng nhớ lại lời nói của Ứng Nguyên Tử khiến hắn âm thầm đề phòng.
Lúc này tế bào não của hắn đang quay cuồng.
Hắn đang tính toán xem thực lực của mình tới đâu cùng với tất cả những quân bài chưa lật.
Tuy nhiên trong khi hắn đang tính toán, trong lòng Lâm Lăng lạnh đi gần nửa.
Bởi vì chỉ riêng Ứng Nguyên Tử thôi cũng đã vô cùng mạnh rồi.
Hơn nữa lão già mù này sâu không lường được, nếu như xảy ra chuyện gì thì hắn chắc chắn bị áp chế hoàn toàn.
“Chàng trai trẻ, đừng căng thẳng, ta chỉ mất vài phút đề thăm dò thôi.”
Lúc này, lão già mù cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn trầm thấp như ẩn chứa sự thăng trầm xưa cũ.
Nó như kiểu đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.
“Ngài cần thăm dò cái gì?”
Lâm Lăng nhíu mày, vẻ đề phòng trên mặt càng rõ.
Kiếp trước hắn thường xuyên đọc tiểu thuyết thì thấy mấy người võ đạo tài ba thường không có kết cục tốt đẹp.
Không bị rút linh căn thì cũng bị đào xương cốt lên.
Mà hiện tại, hắn còn có loại tư chất cao nhất thiên phú tu luyện chung cực, nhưng cũng chỉ được coi như là một loại ý thức tư duy mà thôi.
Chẳng lẽ cái này cũng có thể bị lấy đi?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lăng, Ứng Nguyên Tử mỉm cười nói: “Lâm Lăng, thật ra lần này tìm ngươi đến là vì muốn kiểm tra đôi mắt của ngươi.”
Kiểm tra mắt? Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lăng thay đổi.
Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra điều gì?
Để tránh nói quá nhiều, Lâm Lăng ra vẻ cười khổ nói: “Đôi mắt của ta trời sinh đã như thế, biết bao nhiêu thầy thuốc cũng đành bất lực.”
“Ồ? Trời sinh ư, vậy càng tốt.”
Vậy mà Ứng Nguyên Tử vẫn cười nói rất vui vẻ.
Điều kiện hàng đầu của mắt luân hồi chính là nó được sinh ra, chứ không phải hình thành do cái gì.
Nên vừa nghe Lâm Lăng nói vậy, ông đương nhiên thấy rất vui mừng.
Tuy nhiên nghe được lời này, Lâm Lăng không hề cảm kích mà suýt nữa muốn chửi thế!
Trời sinh mà còn rất tốt ư?
Đúng là khốn nạn!
Trong lòng Lâm Lăng khẽ oán nhưng vì cố gắng gìn giữ hình tượng viện sinh tốt đẹp nên hắn giấu kỹ sự tức giận của mình.
“Ha ha, chàng trai trẻ, ngươi rất đặc biệt.”
Đột nhiên ông già mù cười khan nói: “Chính xác mà nói, đôi mắt của ngươi rất độc đáo.
Theo dự đoán của ta, ngươi có một đôi mắt luân hồi.”
Nghe vậy, Lâm Lăng sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi: “Đôi mắt luân hồi là cái gì?”
Lão giả mù nghiêm nghị nói: “Theo cách nói thường, ngươi luân hồi và được sinh ra ở thời đại này nên ngươi có một đôi mắt luân hồi.”
“Từ xưa đến nay, ở mỗi thời đại sẽ xuất hiện một người luân hồi có thiên phú về võ hơn hẳn những người bình thường khác.”
Lúc này, Ứng Nguyên Tử ở bên cạnh không khỏi xen vào nói: “Cái gọi là đôi mắt luân hồi chính là có khả năng lĩnh hội võ công luân hồi, tương lai vô hạn, thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.”
“Cho nên lần này tìm ngươi tới chủ điện là để kiểm tra xem mắt của ngươi có phải là đôi mắt luân hồi trong truyền thuyết không.”
Nghe hai ngươi nói xong, Lâm Lăng ngạc nhiên.
Người luân hồi, con mắt luân hồi, võ thuật luân hồi… Nghe vậy, có cảm giác luẩn quẩn khiến Lâm Lăng còn chưa hiểu.
Quả thật hắn là người luân hồi chuyển thế nhưng cả hai mắt đều mù, liệu có khả năng từ rác rưởi biến thành bảo vật không? Hơn nữa, võ thuật luân hồi nghĩa là sao? Lâm Lăng hít một hơi thật sâu và sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn của mình.
Có điều xác định được đối phương không có ý tổn thương mình nên hắn khẽ thở phào.
“Một khi đã vậy, chúng ta cứ thử kiểm tra trước đi.”
Lâm Lăng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn chợt buông tay và nở nụ cười sảng khoái.
Cho dù là tình huống gì thì hắn cũng cần xác nhận trước đã rồi tính sau.
Để tránh cuối cùng chỉ là hiểu lần dẫn đến nhầm lẫn.