Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 769: C769: Sau hơn mười phút



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lâm Lăng đăm chiêu âm thầm gật đầu, đối với cái gọi là Chiến trường Viễn Cỗ này, xem như đại khái có hiểu biết.

"Khu vực viễn cổ của Hỏa Phượng nhất tộc, có lẽ có thể đạt được nhiều cơ duyên..."

Trong lòng Lâm Lăng suy nghĩ, bắt đầu có chút mong chờ.

Thông tin mà Đào Linh cung cấp, hiển nhiên cực kỳ hữu dụng.

Đối với nguồn gốc của Chiến trường Viễn Cỗ, bọn Lâm Lăng cũng không còn thiếu kiến thức như lúc trước.

Sau khi uống rượu no nê, đã là đêm khuya cuối cùng mọi người cũng đã giải tán

Lâm Lăng và Đào Linh cùng nhau đi về phía truyền tống trận để đi tới Chấp Sự Đường.


Con đường nhỏ trên núi dưới ánh trăng mờ ảo, hai dáng người khoác vai nhau đi, không lựa chọn bay trên không trung. Để làm nổi bật cảnh vật xung quanh, ngược lại cực kỳ hài hòa.

Lâm Lăng quay đầu nhìn thoáng qua Đào Linh, ánh trăng chiếu lên má tinh xảo của nàng, phác họa ra đường nét tuyệt mỹ. Cái nhìn này, có một loại cảm giác vui vẻ.

"Nhìn cái gì, trên mặt ta có dính cái gì à?" Nhận thấy được ánh mắt của Lâm Lăng đang nhìn mình, Đào Linh duỗi cánh tay thon thả lên sờ sờ hai má trắng nõn, tò mò nói.

"Không có." Lâm Lăng cười nhạt lắc đầu.

"Vậy chàng nhìn ta làm gì?"

Đôi mắt đẹp của Đào Linh đang cố ý khiêu khích nói: "Chẳng lẽ chàng đã bị sắc đẹp này của ta mê hoặc?"

Nói đến đây, nàng cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Khóe miệng cong lên xinh đẹp và hoàn mỹ như trăng lưỡi liềm, khiến người ta muốn âu yếm.


Thấy một màn này, nội tâm yên lặng của Lâm Lăng lại có chút kích động.

Bất ngờ, loại cảm giác xúc động bất thường này trở nên càng thêm mãnh liệt, làm cho tốc độ máu chảy trong cơ thể hắn không ngừng tăng nhanh. Lâm Lăng hít sâu một hơi, cố hết sức làm tâm trạng của mình đang dao động chậm rãi bình tĩnh lại.

Tâm trạng khôi phục lại sự bình tĩnh, rốt cuộc Lâm Lăng cũng ý thức được hắn đã xảy ra vấn đề!

"Chẳng lẽ ta đã..."

Lâm Lăng nhịn không được lại nhìn Đào Linh một cái nữa. Nhưng mà lúc này đây, đúng lúc Đào Linh cũng là đảo mắt nhìn sang.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt bầu không khí lúc này so với bầu không khí lúc trước ở trong tháp, còn nồng đậm hơn rất nhiều.

Ánh mắt Đào Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt tâm tình của Lâm Lăng, dường như có một luồng khí kỳ quái như lại hấp dẫn hắn, thế nào cũng không biến mất được.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.