Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 77: 77: Con Mồi Dương Thần Cơ




“Thưa đạo sư, có thể bắt đầu rồi.”
Nhìn thấy Lâm Lăng đồng ý việc kiểm tra, Ứng Nguyên Tử rõ ràng có chút vội vã.
“Thằng nhãi, lão phu họ Mạc, người quen biết đa số đều gọi ta là Mạc lão, ngươi cũng có thể gọi vậy.”
Lão già bị mù hoàn toàn không vội vã, cười nhẹ tự giới thiệu với Lâm Lăng.
“Mạc lão tiền bối.”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, không kiêu ngạo không nịnh nọt, chắp tay hành lễ của hậu bối.
Lâm Lăng mơ hồ phát hiện khu vực này hình như có một luồng tinh thần lực vô cùng khó xác định đang bao phủ.

Tất cả mọi hoạt động xung quanh dường như đều nằm trong sự dò xét của luồng tinh thần lực này.

Và nguồn gốc của nó, chính là từ trên người của Mạc lão được phóng thích ra.
Không quá khó để đoán rằng, đôi mắt của Mạc lão tuy mù nhưng dựa vào bản lĩnh này, ông có thể phát hiện ra động tĩnh gió thổi cỏ lay ở xung quanh, so với nhìn bằng mắt, thì phạm vi bao trùm càng rộng lớn hơn.
“Được rồi, lão phu bắt đầu đây.”
Khóe miệng nhăn nheo của Mạc lão nhếch lên một nụ cười.

Vừa dứt lời, cơ thể đang còng xuống của ông bỗng dưng thẳng lên một chút.
Vù---!
Ngay sau đó, một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ, từ thân thể của Mạc lão bạo phát ra, làm cho không gian xung quanh đều mơ hồ có chút vặn vẹo thành gợn sóng.
“Linh lực thật mạnh mẽ!”
Trong lòng của Lâm Lăng hơi run sợ.

Suy đoán của hắn đối với tu vi của Mạc lão đã tăng lên cấp độ cao hơn.

Bởi vì, mức độ ngưng tụ của luồng linh lực này, so với viện trưởng Ứng Nguyên Tử có thực lực của chiến sĩ cấp 9, rõ ràng còn mạnh hơn.

Chẳng lẽ lão già này là….

Cường giả cấp bậc Thánh Vực?!
Trong lòng đang phỏng đoán, Lâm Lăng đột nhiên cảm giác được luồng linh lực kia giống như mãnh thú, đang hướng thẳng về phía mình.

Trong chốc lát, Lâm Lăng gần như là theo bản năng, vận chuyển linh lực muốn chống lại.
Nhưng mà, chỉ dựa vào linh lực của tu vi chiến sĩ cấp ba này mà hắn đã muốn ngăn cản, thì nó hoàn toàn giống như một tờ giấy mỏng vậy.

Lâm Lăng vừa mới vận chuyển linh lực, gần như trong tích tắc đã bị linh lực của Mạc lão xua tan, sau đó bao phủ lấy cơ thể của hắn.
“Ting, kiểm tra thân thể của kí chủ, đang bị lực lượng ở bên ngoài xâm nhập, có ngăn cản hay không?”
“Chi phí chặn lại, tiêu tốn mười vạn lượng.”
Ngay tại thời điểm này, âm thanh điện tử của hệ thống đột ngột vang lên.

Lâm Lăng có chút giật mình, không thể tưởng tượng được hệ thống lại có chức năng bảo vệ này.
“Chỉ để cho hai mắt chịu sự tác động của lực lượng bên ngoài, còn các bộ phận khác của cơ thể đều chặn hết lại.”
Lập tức, Lâm Lăng cảm thấy vô cùng mới lạ, sau đó ra một mệnh lệnh.

“Ting, đã theo mong muốn của kí chủ, thành công mở chế độ phòng thủ của hệ thống.”
Khi âm thanh của hệ thống vang lên, linh lực của Mạc lão đã bao phủ hoàn toàn cơ thể của hắn, sau đó nhanh chóng chui vào trong.
“Hả?”
Nhưng mà rất nhanh, Mạc lão đã phát hiện ra chút manh mối, khuôn mặt già nua của lão đột nhiên hiện lên một sự kinh ngạc.

Hình như trong cơ thể của Lâm Lăng, có một lá chắn vô hình, dù cho linh lực của lão dò xét như thế nào, cũng không thể tìm ra được một kẽ hở nào cả.

Đối với việc này, trong lòng Mạc lão có chút kinh ngạc.

Tình trạng kỳ lạ như thế này, là lần đầu tiên lão gặp phải.
“Chẳng lẽ là do vị sư phụ thần bí kia của Lâm Lăng tạo ra?”
Sắc mặt già nua của Mạc lão có chút nghi ngờ, không nhịn được mà âm thầm suy đoán.
Dù sao với tu vi của Lâm Lăng, hoàn toàn không có khả năng có thể ngăn cản sự dò xét từ tinh thần lực của lão.

Trừ phi có một người lợi hại hơn lão đã thiết lập cấm chế (*1 bùa chú ngăn cản mọi tác động từ bên ngoài vào) trong cơ thể của Lâm Lăng.
Mạc lão càng nghĩ càng ngạc nhiên, vị sư phụ thần bí kia của Lâm Lăng cuối cùng thì là bậc cao nhân ở phương nào?
Lúc đầu lão tính toán trong lúc kiểm tra mắt của Lâm Lăng thì trước tiên sẽ tra xét trong thân thể của Lâm Lăng có bí mật gì.

Nhưng có vẻ dự định này, không thể thực hiện được.
Đột nhiên, Mạc lão đành thử vận chuyển linh lực, lan tràn đến hai mắt của Lâm Lăng.

May mắn thay, đôi mắt của hắn không bị ngăn cách bởi lá chắn kia, khiến cho linh lực của lão cuối cùng cũng có thể theo dõi cấu tạo của nó.
Vù---!
Tuy nhiên, khi linh lực của lão tràn vào trong cặp mắt có con ngươi màu trắng xám kia, Mạc lão đột nhiên cảm giác được linh lực gợn sóng.

Ngay sau đó linh lực của lão dường như đã bị kéo vào một vòng xoáy màu trắng xám khổng lồ, trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.

Trong cơn lốc xoáy này, hình như cất giấu vô vàn đau khổ và xót xa.

Cảm giác này giống như là đã trải qua kiếp luân hồi vô tận của cuộc sống, hoàn toàn quên đi bản thân.
Trong lòng Mạc lão dâng trào một nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.
Võ ý Luân Hồi! (*võ ý là một loại kĩ năng của võ học có tính chất liên quan đến tinh thần được phát triển từ thiên phú.)
Luân hồi như thế nào? Chính là luân hồi của sinh tử.

Con đường luân hồi, một bên sinh ra, một bên chết đi, sống chết luân chuyển trong vòng luân hồi.
Mà võ ý Luân Hồi, cũng là như thế, nó mang tính chất về tinh thần có thể điều khiển được sự luân hồi của vạn vật, có thể khiến người khác rơi vào ảo cảnh của kiếp trước và kiếp này, vòng quay tuần hoàn không bao giờ kết thúc.

Cuối cùng tinh thần sụp đổ trong ảo cảnh luân hồi đó, linh hồn cũng bị chia cắt.
Còn người có được thiên phú mắt Luân Hồi, là người có thể kế thừa đặc tính này, lĩnh hội được võ ý độc quyền – võ ý Luân Hồi!
Mạc lão nhận ra không ổn, lập tức ép buộc thu hồi lại linh lực.

Bây giờ trên trán của lão đã chảy ra một ít mồ hôi lạnh.

“Cũng may con mắt Luân Hồi của thằng nhãi này vẫn chưa thức tỉnh, chỉ đang ở giai đoạn đầu mà thôi.”
Mạc lão thở hắt ra, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng lão còn rất sợ hãi.

Nếu chậm một chút thật sự rơi vào bên trong ảo cảnh của võ ý Luân Hồi, thì cho dù tu vi của lão đã đạt tới cấp bậc Thánh Vực, cũng phải tốn nhiều công sức mới có thể thoát ra.
“Sư phụ, kết quả kiểm tra như thế nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút kinh dị của Mạc lão, Ứng Nguyên Tử đột nhiên cảm thấy có chút hy vọng, nhìn không được dò hỏi: “Đôi mắt của Lâm Lăng có phải là mắt Luân Hồi trong truyền thuyết hay không?”
Mạc lão ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu, nói: “Không phải.”
Nghe được lời nói này, Ứng Tử Nguyên sửng sốt.

Lúc sau ông lấy lại tinh thần, nhíu mày nghi ngờ nói: “Sao có thể như vậy được?!”
“Đôi mắt của hắn hoàn toàn giống hệt với con mắt Luân Hồi được ghi lại trong sử sách, sao có thể lại không phải chứ?”
Phản ứng của Ứng Nguyên Tử hơi kích động, hiển nhiên là ông không đồng ý với lời nói của Mạc lão.
“Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của lão phu?!”
Vẻ mặt của Mạc Lão âm u, áp lực từ cấp bậc Thánh Vực đột nhiên bùng nổ.
Dưới sự đè ép mạnh mẽ của tu vi cấp cao, Ứng Nguyên Tử run lên, vội vàng hơi khom người xuống, kính sợ nói: “Không dám, kiến thức và kinh nghiệm của sư phụ đều vượt xa ta, nếu người đã nói không phải thì chắc chắn đó là không phải.”
Cảnh tượng này đều được Lâm Lăng nhìn thấy thông qua việc chia sẻ thị giác.
Lão già này thật là trâu bò.

Thậm chí ngay cả viện trưởng của học viện Thiên Diễn đều phải cung kính.

Làm cho viện trưởng dưới áp lực của tu vi cấp cao sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Đối với điều này, trong lòng Lâm Lăng có chút suy nghĩ.

Xem ra lão già này, chính là người lãnh đạo chân chính đứng đằng sau học viện Thiên Diễn.

Nhưng mà, từ cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, hình như bản thân không có được mắt Luân Hồi gì đó.

Đối với điều này, Lâm Lăng âm thầm cảm thấy tiếc nuối, không thể nghi ngờ là mình đã mất đi hy vọng hồi phục thị lực.
“Ánh mắt của ngươi, chỉ là tương tự với mắt Luân Hồi mà thôi.”
Vẻ mặt của Mạc lão bình tĩnh nói: “Vừa rồi linh lực của ta cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, giống như hai mắt của lão phu, thuộc về thiếu sót trời sinh.”
Lâm Lăng khẽ nhún vai, nhẹ giọng nói: “Không sao, từ nhỏ tới lớn ta đã quen rồi.” Dù sao bây giờ cũng có chung thị giác với sủng vật, đã thoát khỏi phạm vi người mù từ lâu rồi.
“Ngươi có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi.”
Khóe miệng Mạc lão thoáng hiện lên một nụ cười, nhưng không ai biết trong lòng lão đang nghĩ gì.
“Nếu kết quả đã như vậy, không còn việc gì khác thì ta đi trước đây.”
Lâm Lăng cười nhạt gật đầu, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.
“Được.”
Vẻ mặt của Ứng Tử Nguyên có chút thất vọng, cũng hoàn toàn không còn hào hứng tiếp tục nói chuyện với Lâm Lăng.

Nếu Lâm Lăng thật sự có mắt Luân Hồi, ông có lẽ còn có thể nhiệt tình cho Lâm Lăng chuyển tới khu vực trung tâm này.


Nhưng bây giờ, đã không còn cần thiết.
Một người mù, cho dù có đc thiên phú tu luyện chung cực, thì trên con đường luyện võ tương lai cũng sẽ không có đc thành tựu lớn.

Cũng dễ hiểu khi hắn tu luyện tới bây giờ, mới chỉ ở trình độ chiến sĩ cấp ba.
Ứng Nguyên Tử sững lại một lúc, dường như có chút không thể chấp nhận được.

Dù sao lúc trước, ông vẫn luôn ôm hy vọng rất lớn với Lâm Lăng.

Không thể nghĩ được, cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Suy nghĩ của ông bây giờ, cũng là không ngừng phủ định con đường tu võ của Lâm Lăng, chỉ sợ còn không bằng đồ đệ Dương Thần Cơ có thiên phú cấp Thiên của ông.
Ông không hề biết rằng, Lâm Lăng đã rời khỏi điện chính.

Hắn đang chuẩn bị để thực hiện nhiệm vụ, bắt đầu lên kế hoạch để ám sát đồ đệ Dương Thần Cơ của ông vào tối nay!
Bên trong điện chính, Mạc lão đứng ở nơi được bao phủ bởi tinh thần lực, chăm chú nhìn vào bóng dáng đang rời đi của Lâm Lăng.

Trong đôi mắt màu trắng xám của lão, xẹt qua một ánh sáng kỳ lạ không dễ phát hiện.
“Luân chuyển sự sống và cái chết, cũ và mới thay thế nhau.

Trước khi thời đại mới chưa được chính thức mở ra, trước tiên hãy lặng lẽ phát triển đã…”
Một lời nói không tiếng động chậm rãi phát ra từ trong lòng của Mạc lão.
Bây giờ, Lâm Lăng đã đi tới cửa điện.

Đang định đẩy cửa đi ra, thì cửa điện đột nhiên mở ra trước.

Ngay sau đó, một bóng dáng cao ngất đập vào mắt.
Người đàn ông này, lông mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra sự kiêu ngạo.
Trong khi Lâm Lăng đang đánh giá đối phương thì người thanh niên kia cũng đang nhìn chăm chú vào Lâm Lăng.

Quan sát xong, trong mắt của thanh niên đó hiện lên một sự kinh ngạc.
“Ngươi là Lâm Lăng?” Thanh niên đột nhiên hỏi.
“Ngươi biết ta sao?”
Lâm Lăng hơi giật mình, vẻ mặt nghi ngờ.
Khóe miệng của thanh niên khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm Lâm Lăng nói: “Ngươi mặc đồng phục của học viên năm nhất, hai mắt bị mù, mà một học viên mới bị mù có thể tới được khu trung tâm của học viện, ngoại trừ Lâm Lăng, người đã làm náo loạn kì kiểm tra sát hạch hôm qua, thì không còn có ai khác.”
Nghe được lời chỉ tên nói họ còn mang theo gai nhọn của người đối diện, tuy rằng đoán không sai, nhưng vẻ mặt vốn ôn hòa của Lâm Lăng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Chỉ là một học viên mới bị mù?
Ngươi thì bao nhiêu tuổi?
Trong lòng Lâm Lăng âm thầm cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà lúc này, Lâm Lăng đột nhiên giật mình, mượn thị giác của Tứ Bảo, một lần nữa cẩn thận quan sát thanh niên đứng trước mặt.
Người này mặc quần áo bình thường, không phải là đội chấp pháp của học viên Thiên Diễn, tuổi còn trẻ như vậy thì không thể là giáo viên.
Chẳng lẽ hắn chính là….
Dương Thần Cơ?!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Lăng hiện lên một ánh nhìn lạnh băng mờ nhạt.
“Xem ra ngươi chính là đệ tử cuối cùng mà viện trưởng đại nhân đã nói, Dương Thần Cơ.”
Để xác định rõ thân phận của con mồi, Lâm Lăng thử hỏi.
“Ồ? Sư phụ thực sự đã nhắc tới ta trước mặt ngươi.”
Trên mặt của Dương Thần Cơ hiện lên một sự kinh ngạc.

Thân phận của hắn có hơi nhạy cảm, người bình thường dù biết tên của hắn, cũng không biết hắn trông như thế nào.


Nhưng nghĩ đến, đây là khu trung tâm của học viện, cao thủ nhiều như mây, Dương Thần Cơ cũng không có gì phải lo lắng.
Dương Thần Cơ quan sát Lâm Lăng, nhìn hắn hình như đang muốn rời đi, không nhịn được nở nụ cười: “Sư phụ cũng không giữ ngươi ở lại qua đêm, xem ra ngươi cũng không phải là người có cái Luân Hồi gì đó.”
Lâm Lăng cũng nở nụ cười tương tự: “Ta quả thật không phải.”
Nụ cười của Lâm Lăng là thực sự phát ra từ tận đáy lòng, giống như tiếng cười của Tử Thần vậy.
Dương Thần Cơ lắc đầu, thở dài châm chọc và khiêu khích nói: “Không có mắt Luân Hồi, một người mù cho dù có thiên phú tu luyện chung cực, thì sau này trên con đường tu võ, cũng sẽ không có thành tựu lớn gì, đáng tiếc.”
Nói xong, Dương Thần Cơ trực tiếp xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định cùng với Lâm Lăng nói chuyện quá nhiều.

Vốn dĩ hắn tới đây là để xác định xem Lâm Lăng có phải là người Luân Hồi trong truyền thuyết hay không.

Nếu là sự thật, cộng với thiên phú tu luyện chung cực của Lâm Lăng, nếu có thể thu hắn làm thuộc hạ, thì hắn sẽ là một trợ thủ đắc lực cho việc tạo phản cướp ngôi sau này.

Nhưng mà bây giờ có vẻ như đã không còn cần thiết nữa.

Tìm một người mù làm trợ thủ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị Viêm Vương cười rụng răng, tự rước lấy nhục mà thôi.
“Con mồi, cuối cùng được xác định.”
Nhìn bóng dáng Dương Thần Cơ rời đi, khóe miệng của Lâm Lăng nổi lên một nụ cười lạnh lẽo.

Sau đó, hắn cũng không làm điều vô ích, lập tức đi ra ngoài điện.
Sau khi rời khỏi điện chính, Lâm Lăng đột nhiên dừng bước chân, trong lòng khẽ biến đổi: “Tiểu Chu, Tiểu Dăng, đi ra làm việc thôi.”
Ngay lập tức, Lang Chu và Tiểu Dăng từ trong không gian ba lô của hệ thống sủng vật đi ra, xuất hiện đột ngột trong không khí.
“Con mồi, Dương Thần Cơ.”
“Sau khi tìm kiếm, gϊếŧ.”
Lâm Lăng ra mệnh lệnh không một chút do dự.
Thu được lệnh của chủ nhân, hai con sủng vật bắt đầu nhanh chóng hành động ngay lập tức.
Chúng có kích thước nhỏ, thêm cả việc chủng loại của chúng là cấp thấp, chỉ cần không sử dụng năng lực thật sự, thì ngay cả là những người tuần tra của đội chấp pháp dù có nhìn thấy, cũng sẽ khinh thường không coi trọng.

Tình huống như vậy thực ra là một lớp vỏ ngụy trang vô cùng tốt.
“Lâm Lăng, ngươi đi ra nhanh vậy.”
Đúng lúc này, Ngô Trì đang lang thang ở bên ngoài, chú ý tới Lâm Lăng, lập tức đi tới.
“Trốn đi.”
Trong lòng Lâm Lăng khẽ nói, Lang Chu và Công Phu Tiểu Dăng lập tức bay đi, trốn ở phía sau một gốc cây hòe ở gần đó.
“Thế nào? Có … thu hoạch được cái gì không?”
Ngô Trì đi tới gần, tò mò hỏi.
“Viện trưởng tặng một bộ võ học tu luyện thể chất cấp Địa cho ta, cũng mời Mạc lão tiền bối kiểm tra đôi mắt của ta.”
Lâm Lăng cười nhẹ nói, chuyện này không có gì phải giấu giếm cả.
“Kết quả kiểm tra như thế nào?”
Nghe câu hỏi này thì có vẻ Ngô Trì đối với võ học gì đó hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, ngược lại hình như đã biết nguyên nhân mà lần này Lâm Lăng đến đây.
“Hiểu lầm mà thôi, bọn họ tưởng rằng ta có được mắt Luân Hồi, nhưng mà sau khi kiểm tra, hình như chỉ là có hình dạng tương tự mà thôi.”
Lâm Lăng không để bụng cười cười.
“Tương tự mà thôi?”
Ngô Trì sửng sốt, chợt thở dài một tiếng, nói: “Không sao, với thiên phú của ngươi, cho dù không có mắt Luân Hồi, cố gắng tu luyện nhiều hơn, sau này có lẽ cũng có thể lợi hại như Mạc lão tiền bối.”
Nhắc tới Mạc lão, Lâm Lăng cảm thấy tò mò, không nhịn được hỏi: “Ngô đạo sư, Mạc lão tiền bối cuối cùng là người có thân phận như thế nào vậy? Ta vừa rồi nghe được viện trưởng đại nhân còn gọi hắn là sư phụ.”
Ngô Trì gật đầu cười nói: “Lúc danh tiếng của Mạc lão tiền bối đang nổi bật khắp nơi, đừng nói là ta, cho dù là viện trưởng đại nhân thì khi đó vẫn còn là một thằng nhãi mới ra đời.”
“Hắn chính là vị cường giả cấp bậc Thánh Vực trước kia đã làm chấn động giới võ tu, Kiếm Thánh mắt mù.”
Nghe được lời này, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.

Không thể tưởng tượng được lão già này, quả thật giống như Cổ Vân Nhạc nói, chính là người luyện võ lợi hại nhất trong học viện Thiên Diễn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.