Vệ Bình lúc này giống như một hậu bối đứng ở bên cạnh Vệ Quý Nguyên, toàn bộ quá trình cũng không xen mồm vào.
“Cũng được, ai cũng đều có bí mật của riêng mình.”
Vệ Quý Nguyên lắc đầu. “Nếu ngươi đã không muốn, lão phu cũng không ép buộc.”
“Đa tạ ngài đã hiểu cho.”
Lâm Lăng chắp tay ôm quyền lại lần thứ hai, xem như cũng có vài phần ấn tượng với cái người Chấp Sự Trưởng lần đầu gặp mặt này.
Chí ít ông ta cũng không bởi vì quyền thế và quyền lực lớn mạnh mà áp chế, ngang ngược cưỡng cầu người khác làm việc.
“Lâm Lăng, lần này bảo Vệ Bình gọi ngươi đến, lão phu cũng có chút việc muốn nói với ngươi.”
Vệ Quý Nguyên trầm cười nói: “Mắt luân hồi của ngươi hiện tại đã khai phá đến tầng thứ bao nhiêu rồi?”
Nghe vậy, Lâm Lăng sửng sốt một lúc.
Ông lão này, tại sao đột nhiên lại hỏi về mắt luân hồi.
“Sủng vật không cho xem rồi, chẳng lẽ đến mắt luân hồi cũng không thể để lộ sao?”
Vệ Quý Nguyên nhìn chằm chằm Lâm lăng, cười híp mắt nói.
“Không phải như vậy.”
Lâm Lăng thoải mái cười, khởi động tâm niệm sau đó hai tròng mắt biến thành trạng thái vòng xoáy.
Một đôi con ngươi màu xám trắng, phù văn ẩn hiện, tự tạo thành hai vòng xoáy đen trắng âm dương.
Nhìn sâu vào trong đó, cảm giác như thấy được luân hồi vô tận, khiến cho người ta khó có thể nhìn thấu.
“Ta chỉ biết cách làm sao để mở mắt luân hồi, còn về phần lên đến tầng nào rồi, thực sự cũng không rõ lắm.”
Lâm Lăng cũng không giấu diếm năng lực này làm gì, có gì nói đó.
Nhìn cặp mắt luân hồi kia của Lâm lăng, ánh mắt Vệ Quý Nguyên có chút xuất thần, trong đó còn có sự say mê huyền dị.
“Lần gặp mặt cùng với vị cường giả có mắt luân hồi kia, lão phu cũng không nhớ rõ là chuyện của năm bao nhiêu rồi.”
Sau đó ông cảm khái, ánh mắt tang thương tràn ngập sự hoài niệm.
Chẳng ai biết được, vị Chấp Sự Trưởng cao tuổi này đã sống bao nhiêu lâu rồi. Nhưng ở đời tương truyền trong gia phả của Vệ thị, tên của Vệ Quý Nguyên cũng là đứng ở vị trí của trang thứ nhất.
Đây là một ông lão vừa mạnh lại vừa thần bí.
Tông chủ của Cửu Đại Điện Tông, tuy đều có ý muốn thoát khỏi bàn tay xử phạt của Chấp Sự Đường. Nhưng bởi vì có sự tồn tại của Vệ Quý Nguyên cho nên vẫn khó có thể thực hiện được.
“Chấp Sự Trưởng, xin hỏi ngài có biết lai lịch của vị cường giả có mắt luân hồi kia không?”
Vẻ mặt Lâm Lăng tò mò dò hỏi.
Vệ Quý Nguyên lạnh nhạt nói: “Ông ấy là bạn bè đã mất của lão phu, còn về phần lai lịch của ông ấy khi còn sống cũng khó bề phân biệt.”