“Huyền Thiết!” Trong lòng Lâm Lăng trầm xuống, lập tức nhận ra chất liệu của xích sắt này, bởi vì thân thể vừa tiếp xúc với nó thì linh lực đã lập tức bị giam cầm!
Vèo!
Sau đó một luồng sức mạnh dữ dội vọt tới, cả người Lâm Lăng trực tiếp bị kéo mạnh xuống.
Hắn quét ánh mắt sắc bén về phía dưới, dọc theo hướng xích sắt, chỉ thấy trong một mảnh rừng trúc có một loạt bóng dáng cao lớn như mãnh thú đang ẩn núp, đó là đám tộc Thú Nhân trước đó gặp phải!
Nhưng trong trận chém giết với đệ tử Điện Tông trong đường hầm, hiển nhiên bọn chúng cũng bị không ít thương vong, số lượng thành viên gần như giảm mạnh một nửa.
Lúc này, kẻ dùng xích sắt tập kích Lâm Lăng là một chiến sĩ tộc Thú Nhân có cái đầu trâu dữ tợn, cơ bắp hai tay vô cùng thô to, tràn đầy sức mạnh.
Sợi xích sắt thô dài kia lại giống như dây thừng nhẹ nhàng uyển chuyển trong tay gã. Gã vừa túm một cái thì Lâm Lăng đã trực tiếp bị kéo đến mặt đất.
Ngay lập tức, mười mấy tên Thú Nhân lập tức xúm lại, lỗ mũi ai cũng phà khí, ánh mắt khát máu như dã thú nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
“Đây là con mồi của ta, ai dám nhắm vào hắn thì ông đây đánh chết kẻ đó!” Chiến sĩ Đầu Trâu rống to một tiếng, cái rìu lớn màu đen trong tay giáng thật mạnh xuống đất, lập tức truyền ra tiếng vang nặng nề.
Vẻ mặt hung ác điên cuồng kia lập tức làm kinh sợ những chiến sĩ tộc Thú Nhân nọ, chúng lui ra phía sau mấy bước, không làm xuất hiện cục diện tranh đoạt.
Sau khi rơi xuống đất, Lâm Lăng thản nhiên mà đứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiến sĩ tộc Thú Nhân xung quanh, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Trừ xích sắt trên người hắn ra, Lâm Lăng phát hiện chất liệu vũ khí của tộc Thú Nhân đều được đúc thành từ Huyền Thiết. Những vũ khí đó có tính khắc chế rất mạnh đối với hệ thống tu luyện của nhân loại.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng cũng đã hiểu bọn này đã chuẩn bị đầy đủ để tiến vào chiến trường viễn cổ.
“Ăn ngán thịt tươi rồi, lần này chuẩn bị làm thịt nướng thử xem.” Tên đầu trâu nắm lấy đầu còn lại của xích sắt, sau đó giẫm ra những bước chân nặng nề mà đi về hướng Lâm Lăng, cười dữ tợn tàn bạo và nói.
“Rất trấn định đấy, can đảm hơn những võ giả nhân loại trước đó ta gặp nhiều.” Khi đến gần, nhìn thấy Lâm Lăng vẫn rất thản nhiên, chiến sĩ Đầu Trâu không khỏi cau đôi mày rậm lại.
Tộc Thú Nhân đã giết chóc thành tánh, chỉ khi nào nhìn thấy con mồi kinh hoảng tột độ thì khoái cảm trong lòng mới càng mãnh liệt. Hiển nhiên dáng vẻ bình tĩnh lúc này của Lâm Lăng khiến chiến sĩ Đầu Trâu rất khó chịu.
“Chém đứt tứ chi của ngươi xuống trước, ông đây không tin ngươi còn có thể như vậy!” Chiến sĩ Đầu Trâu tức giận hừ một tiếng, rìu lớn trong tay đột nhiên vung lên, trực tiếp quét về phía hạ bộ của Lâm Lăng.
Không có cái lồng linh khí hộ thể, rìu này quét ngang qua thì chỉ sợ đầu gối sẽ bị chém phăng đi!
Nghĩ vậy, trái tim chiến sĩ Đầu Trâu lập tức dâng lên khoái cảm máu me biến thái.
“Phanh!”
Nhưng ngay khi lưỡi rìu sắp chạm vào chân Lâm Lăng, nó lại đột nhiên dừng lại cách đó hai tấc, hơn nữa truyền ra tiếng động giống như kim loại va chạm vào nhau.
Cái gì?!