Nghĩ đến thân phận của nữ tử thuộc Hắc Ám Điện Tông này, Lâm Lăng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Cô gái xinh đẹp áo đen khẽ cau mày, giờ phút này nàng làm gì có tâm trạng đáp lại Lâm Lăng vì linh lực trong cơ thể dần cạn kiệt để chống đỡ sự ăn mòn của ngọn lửa.
“Lôi Oánh Oánh?”
Lâm Lăng hỏi.
“Làm sao ngươi biết được?”
Nghe vậy, cuối cùng cô gái mặc áo đen xinh đẹp cũng có phản ứng, nàng nhìn về phía Lâm Lăng với vẻ nghi ngờ. Vì ngoài bộ trang phục của đệ tử Phong Linh Tông và chiếc mặt nạ ra, nàng không biết hắn là người như thế nào. Tuy nhiên nàng nhớ rõ bản thân mình chưa từng giao thiệp với người của Phong Linh tông nên làm sao lại biết nàng được?
Thấy vậy, Lâm Lăng hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên là nàng!
Muội muội của Lôi Mông, Lôi Oánh Oánh! Cũng chính là…nghĩa muội của hắn.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Lâm Lăng lúc này có chút kỳ lạ.
“Xin hỏi ngươi là ai?”
Đôi mắt của Lôi Oánh Oánh trong veo như nước nhìn thẳng Lâm Lăng, trong giọng nói mang theo theo sự nghi hoặc.
“Để ta cứu ngươi trước đã.”
Lâm Lăng không vội giải thích, thanh Phệ Long Kiếm xuất hiện trong tay hắn với luồng khí đen tràn ngập.
Khi hắn đang định ra tay, Lôi Oánh Oánh cười khẽ: “Không cần, ta có thể tự xử lý.”
Nói xong, đột nhiên m Sát khí trên người nàng bùng nổ. Sự dao động năng lượng lần này còn mạnh hơn lúc nãy gấp nhiều lần.
Chỉ trong phút chốc, ngọn lửa trên cành cây liên kết với thân cây bị đứt đoạn. Khi thoát ra được, Lôi Oánh Oánh uốn người né tránh và lùi về phía sau. Nhận thấy xung quanh không còn kẻ thù nữa, cành cây của Hỏa Phù Linh Thụ mới không truy đuổi nữa.
“Đúng là loại linh thụ kỳ quái.”
Đôi môi đỏ mọng của Lôi Oánh Oánh khẽ mím lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía quả Hỏa Linh Phù với vẻ khao khát.
“Hỏa Phù Linh Thụ.”
Lâm Lăng cười nhạt nhìn về phía Lôi Oánh Oánh. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy chẳng có liên quan gì tới vẻ ngoài cường tráng và cương nghị của Lôi Mông. Có lẽ một người giống mẹ còn một người giống cha.
Lúc này, ánh mắt của Lôi Oánh Oánh cũng chuyển tới chỗ Lâm Lăng, nàng vừa nhìn đã nhận ra thân phận đệ tử Điện Tông của người này là giả.
“Lâm Thiên? Không biết.”
Lôi Oánh Oánh nghĩ thầm trong lòng, nhưng sau đó cũng không nghĩ thêm gì nữa. Với thân phận thánh nữ của Hắc Ám Điện Tông, tuy nàng không biết nhiều người nhưng lại có rất nhiều người biết được thân phận của nàng.
“Hỏa Phù Linh Thụ mà huynh vừa nói là cái cây kỳ quái này sao?”
Chợt Lôi Oánh Oánh tò mò hỏi: “Loại quả nó sinh ra có ăn được không?”
Lâm Lăng gật đầu cười: “Loại quả này có thể ăn được. Sau khi ăn xong, thân thể của người ăn có thể biến thành thân thể Hỏa Linh.”