Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 867: C867: Chương 867



Nhưng khi linh thức sắp chạm vào làn da Lâm Lăng thì một luồng linh khí hùng hồn cực đoan gào thét ra, đột nhiên hình thành sức mạnh chấn động, trực tiếp làm tan nát luồng linh thức kia.

Phanh!

Cùng lúc đó, dư chấn của dao động này làm cho bàn ghế ngưng tụ thành từ linh lực cũng lập tức nứt toạc.

Chỉ nghe tiếng bùm bùm vang lên, rượu ngon món ngon vừa mang lên đều rơi xuống đầy đất.

Sắc mặt Hoàng Tinh Nghị hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lăng hiện lên chút kinh dị. Hiển nhiên hắn ta cũng không nghĩ tới tiểu tử nhìn tầm thường không có gì nổi bật này lại có linh lực dày đặc đến thế.

“Linh khí thật mạnh!”

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến quán rượu lập tức vang lên một loạt tiếng xôn xao bàn tán.

Có thể đánh tan vật thể được tạo nên từ linh lực trong nháy mắt thì thực lực ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Thánh Vực.

Nghĩ như vậy, đám người ở đây đều không còn chút khinh rẻ nào với Lâm Lăng nữa.


Cũng vào lúc này, tiếng đàn vốn quanh quẩn trong tiệm đột nhiên im bặt!

“Không xong.”

Chưởng quầy và tiểu nhị vẫn luôn âm thầm chú ý lập tức biến sắc, chuyện bọn họ không muốn xảy ra cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi!

Không khí lập tức trở nên đọng lại lại.

Lâm Lăng im lặng đứng dậy, lấy ra mười viên đá Linh Dương rồi để lên bàn, lạnh nhạt nói: “Đánh vỡ đồ vật, đều tính cho ta.”

Nói xong, hắn mặt không đổi sắc mà nâng bầu rượu còn chưa uống xong, lập tức đi đến cánh cửa quán rượu.

Không khí quá căng thẳng, Lâm Lăng đã không còn hứng thú tiếp tục ở lại, hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để một mình say sưa.

“Hả...”

Nhìn tình cảnh này, mọi người quay mặt nhìn nhau.


Sau đó ánh mắt bọn họ đều không hẹn mà cùng phóng về hướng Hoàng Tinh Nghị, muốn xem kế tiếp hắn ta có phản ứng kịch liệt gì hay không.

Dù sao tên này cũng là đại đệ tử thủ tịch của Hỏa Vân Các thuộc Cửu Huyền Tông, cho dù là thân phận địa vị hay thực lực tu vi đều có thể nghiền ép bất cứ người trẻ tuổi nào trong bọn họ, đắc tội hắn ta thì chỉ sợ hậu quả cực kỳ thê thảm.

Nhưng dưới sự chờ đợi của mọi người, sắc mặt hắn ta liên tục thay đổi, nhưng lại không không làm gì.

Mãi đến khi Lâm Lăng đi ra khỏi quán rượu, cũng không thấy Hoàng Tinh Nghị có hành động gì.

“Vậy mà cũng nhịn được à?”

Thấy thế, mọi người rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng thầm cảm thấy thất vọng.

Trên đài cầm, Cơ Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào bóng dáng trẻ tuổi đang đi xa kia, trong đôi mắt xinh đẹp dập dờn một chút tò mò.

“Cơ tiểu thư, nếu việc vừa rồi có gì quấy rầy, xin hãy thứ lỗi cho.” Hoàng Tinh Nghị quay đầu nhìn về phía Cơ Thanh Vũ, lịch sự mà mỉm cười và nói: “Ngươi tiếp tục đàn tấu đi.”

“Xin lỗi, đêm nay dừng lại ở đây.” Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền ra từ miệng Cơ Thanh Vũ.

Nói xong, không đợi ai giữ lại, thân thể yểu điệu của nàng đột nhiên được bao phủ trong một vầng sáng màu trắng.

Đợi đến khi ánh sáng tiêu tán, nàng cũng đã biến mất khỏi nơi đây.

Nhìn thấy phương thức rời đi này, những người trẻ tuổi mới đến không khỏi sửng sốt. Không ngờ nữ tử xinh đẹp đàn tấu trong quán rượu này lại có được tu vi cao siêu như thế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.