Đến tận lúc này mà Hoàng Tinh Nghị vẫn không nhìn rõ thế cục trên sân. Khi chuông bị nứt cũng chính là lúc Thánh Tử xuất hiện.
Điểm mấu chốt của trong câu nói được truyền thừa từ đời này sang đời khác ở tông môn chính là Thánh Tử! Có thể khiến cho tất cả những người đứng đầu tông môn tới đây chính là vì chuông đã bị đánh vỡ chứ không phải đến là vì trách phạt.
Nghĩ vậy, Lý Sang quay sang nhìn Vệ Quý Nguyên đã bình tĩnh lại sau cơn tức giận. Có vẻ như ông ta đã có lựa chọn cho vị trí ‘đội trưởng hộ pháp’ kế tiếp.
“Chàng trai trẻ, ngươi tên là gì?”
Hậu Thiên Thành nhìn Lâm Lăng, mỉm cười nói.
“Lâm Thiên.”
Trong khi Lâm Lăng còn đang suy nghĩ có nên nói thật hay không, hiển nhiên Vệ Quý Nguyên có chút lo lắng nên vội lên tiếng trước.
“Chưởng giáo đại nhân, Lâm Thiên là bạn tốt của ta. Ở kỳ thi tuyển sinh sát hạch lần này, là ta dẫn hắn tới đây tham dự.”
Hậu Thiên Thành mỉm cười gật đầu: “Cái tên hay đấy.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng ngạc nhiên.
Xem ra cái tên giả ‘Lâm Thiên’ này lại có thật.
Cái gì?
Hắn ta chính là Lâm Thiên?
Nghe thế, Dị Ma sáu cánh ‘Trần Tấn’ như bị sét đánh, toàn thân lập tức choáng váng.
“Không ngờ thằng nhãi này lại là cường giả vạn năm trước!”
Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng với vẻ kinh ngạc.
Đối với lịch sử của thời đại này, cho dù là hắn ta hay Lâm Lăng đều không biết chi tiết. Hắn ta cứ tưởng Lâm Lăng là huyết mạch đời sau của vị cường giả kia, không ngờ kết quả lại thành ra như này.
Nhất thời, những cảm xúc phức tạp tràn ngập trong tâm trí của Trần Tấn. Trước đây hắn ta còn muốn tìm cơ hội trả thù Lâm Lăng, tuy nhiên hiện tại hắn ta chống lại ‘con cưng của trời’ thì chẳng khác nào đi tìm chết hay sao?
Lúc này, Dị Ma sáu cánh cố gắng nhớ lại những ghi chép trong biên niên sử của Ma tộc để xem hắn ta có bỏ sót thông tin gì không.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lúc, lại không tìm ra được thông tin gì
“Chẳng lẽ ta chỉ là một người bình thường và cứ thế chết chìm trong những tháng năm lịch sử hay sao…”
Nghĩ tới sự khác nhau một trời một vực giữa hắn ta và Lâm Lăng hiện tại, hắn ta nắm chặt tay, đột nhiên trong lòng có một khoảng trống lớn.
“Trước đây, người sáng lập tông môn đã từng thiết lập quy tắc của tông môn đó là bất cứ ai đánh vỡ chuông được sử dụng cho kỳ sát hạch tuyển sinh thì sẽ trở thành Thánh Tử.”
Dường như Hậu Thiên Thành đã chờ ngày này từ rất lâu, ông ta nhìn Lâm Lăng với ánh mắt vui mừng: “Lâm Thiên, kể từ ngày hôm nay, ngươi chính thức trở thành Thánh tử của Cửu Huyền Tông.”
“Đệ tử của ba điện sáu các đều phải nghe theo lệnh của ngươi.”
“Năm ngày sau, bổn tọa sẽ đích thân tổ chức nghi thức thụ phong cho ngươi.”
Trong khi nói, Hậu Thiên Thành liếc nhìn chín vị điện chủ và các chủ ở phía sau: “ Các ngươi có phản đối gì không?”
“Tuân theo quy tắc của tông môn, chúng ta không có phản đối gì.”
Chín vị cường giả đều gật đầu, bọn họ đều lựa chọn tuân theo.