Trong lúc chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi đi, bóng đêm cũng bắt đầu bao phủ toàn bộ đế đô.
Mà khi bóng đêm tiến đến, Kim Hải Các trở nên càng đông khách, bàn ăn trong cả hai tầng gần như đều ngồi đầy.
Lúc này, tiểu nhị đi tới rồi cung kính nói với Lâm Lăng: “Vị khách quan này, ngài đã dùng xong cơm chưa?”
Nhìn mâm đồ ăn đã trống rỗng, Lâm Lăng gật đầu và nói: “Rồi, nhưng ta đang đợi người, ngồi thêm một lát.”
Nói xong thì Lâm Lăng tùy tiện móc ra hai đồng vàng, đưa cho tiểu nhị coi như tiền boa.
Nhưng tiểu nhị lại không có ý rời đi, tiếp tục đứng ở chỗ này, cười ha hả và nói: “Tầng ba của tiệm có phòng dành cho khách quý, khách quan có thể dời bước tới đó chờ, trong đó có nghệ nhân diễn tấu một bài hát, tên là Buổi Hẹn Tử Dạ.”
Nghe thấy lời này, Lâm Lăng đang muốn nói không cần thì trong lòng chợt rung động.
Buổi hẹn Tử Dạ?
Lâm Lăng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đây là ám hiệu?
Bởi vì cấp trên của hắn cũng tên là Tử Dạ, nàng ta hẹn gặp mặt tại đây.
Liên tưởng đến buổi hẹn Tử Dạ, mọi chuyện đều ăn khớp.
Không khó nhìn ra nữ nhân kia rất cẩn thận.
Lâm Lăng lập tức ngầm hiểu, lạnh nhạt nói: “Cũng được.”
Cứ như vậy, Lâm Lăng được tiểu nhị dẫn đường, đi tới tầng ba dành cho khách quý của tửu lầu.
Nơi này có những gian phòng khác nhau, cách sắp xếp giống như mê cung.
Hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt, gần như không nghe thấy được âm thanh ầm ĩ dưới lầu kia.
Tiểu Bạch đội da mũ, đưa ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm khắp bốn phía.
“Khách quan, muốn nghe bài hát Buổi Hẹn Tử Dạ thì xin hãy rẽ phải vào phòng thứ ba cho khách quý ở phía hành lang bên này, xin tự đến đó.” Trên mặt tiểu nhị mang theo nụ mỉm cười chuyên nghiệp, cung kính nói.
“Ừ.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, sau đó lập tức đi vào bên trong.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng bước chân của Lâm Lăng nghe thật vang dội.
Lâm Lăng thật bình tĩnh, nhưng lại lặng lẽ vận chuyển linh lực trong cơ thể, ứng phó biến cố có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào.
Tuy Tử Dạ là cấp trên của hắn, nhưng từ khi quen biết đến nay cũng chỉ gặp có hai lần.
Lâm Lăng luôn âm thầm đề phòng dạng thích khách máu lạnh vô tình này.
Rất nhanh, Lâm Lăng đã đi tới gian phòng mà tiểu nhị đã nói, chỉ thấy cánh cửa căn phòng này không phải làm bằng gỗ, mà lại là kim loại, nhìn vô cùng kiên cố.
Hơn nữa, trong lúc mơ hồ còn có thể cảm ứng được một dao động linh lực nhàn nhạt.
Hôm nay trong chương trình học tu tập phù văn của lớp pháp thuật, Lâm Lăng cũng coi như hơi thấu hiểu, hắn suy đoán bên trong cánh cửa kim loại này có cất giấu trận pháp phù văn.
Nhưng hắn không thể xác định, phù văn trong đó rốt cục có tồn tại nguy hiểm gì hay không.
Sau khi do dự một hồi, Lâm Lăng lấy ra một cây gậy sắt từ nhẫn trữ vật rồi gõ lên cánh cửa kim loại hai cái, không để nó tiếp xúc với da thịt.
“Cốc cốc ~!”
Khi gõ vào, trên đó lập tức truyền ra tiếng động giống như tiếng chuông.
Cùng lúc đó, Lâm Lăng bước qua phía bên phải, không đứng phía trước cửa chính.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa kim loại mở ra.
Đập vào mắt là một bóng hình xinh đẹp màu tím, khuôn mặt thật lạnh lẽo, ánh mắt trong trẻo như nước, không có chút dao động tình cảm nào.
Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của Lâm Lăng, Tử Dạ.
“Ngươi rất cẩn thận.” Tử Dạ đưa mắt nhìn Lâm Lăng đứng ở một bên cửa và thanh kiếm sắt trong tay hắn, không khỏi nói.
“Làm nghề của chúng ta, làm gì cũng cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Lâm Lăng không để bụng, thản nhiên cười nói.
“Rất có chủ kiến, không tồi.”
Khi nói chuyện, khóe miệng Tử Dạ nhếch lên một độ cong nhợt nhạt.
Bình thường nàng ta luôn lạnh như băng sương, nụ cười nhạt lúc này cũng khiến người ta trầm trồ kinh ngạc như nhìn thấy bông tuyết nở rộ.
“Vào đi.”
Sau đó Tử Dạ dẫn Lâm Lăng đi vào trong phòng.
Nương theo thị giác của Tứ Bảo, Lâm Lăng đánh giá hoàn cảnh bên trong.
Chỉ thấy diện tích trong phòng rất rộng lớn, vách tường bốn phía đều đúc thành từ kim loại, gần như kín không kẽ hở.
Mà ở khu vực trung ương có một cái bàn thật dài và mấy chục cái ghế dựa.
Nhìn nơi này giống như một căn phòng hội nghị, bầu không khí rất trang nghiêm.
Mà lúc này ở chỗ ngồi chính giữa ở đầu bàn, có một người đàn ông mặc áo đen ngồi nghiêm chỉnh.
Trên mặt hắn ta có đeo một cái mặt nạ bằng kim loại tối màu, che đi nửa gương mặt phía trên, không thể thấy rõ diện mạo.
Nhưng trường năng lượng trên người hắn ta rất mạnh, vừa nhìn là biết không phải nhân vật nhỏ.
“Minh Các có tất cả ba tổ chức là Thiên, Hỏa và Vân.”
Tử Dạ nhìn Lâm Lăng, giảng giải: “Mỗi tổ đều có phân công nhiệm vụ khác nhau.”
“Tổ Thiên chuyên về sát phạt.”
“Tổ Hỏa chuyên về hình phạt.”
“Tổ Vân phụ trách tìm tình báo.”
Nói đến này, giọng của Tử Dạ hơi khựng lại.
Nàng nhìn chăm chú vào Lâm Lăng, sau đó tiếp tục nói: “Ở chỗ này, trừ ta và ngươi ra thì còn có một người, tin chắc lấy năng lực của ngươi thì đã sớm nhận ra.”
“Hắn là tổ trưởng tổ Thiên của chúng ta, tên là Ám Ưng.”
Nghe xong lời giới thiệu của Tử Dạ, Lâm Lăng âm thầm gật đầu.
Xem như bước đầu hiểu biết được quy mô của Minh Các, hơn nữa thành viên trong đó đều không dùng tên thật.
“Thì ra ngươi chính là Kinh Kha, ngươi còn trẻ hơn cả tưởng tượng của ta.” Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ tên là ‘Ám Ưng’ kia đột nhiên mở miệng nói.
Tiếng nói của hắn ta trầm ổn mạnh mẽ, giọng điệu mang đến cho người ta cảm giác rất mưu kế thâm độc.
“Nghe Tử Dạ nói, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có bằng chứng gì hay không?” Sắc mặt Ám Ưng trầm xuống, dò hỏi.
Hình như chuyện Lâm Lăng có thể ám sát con mồi nhanh như vậy có độ tin cậy cực thấp.
Bởi vì mấy năm nay, Dương Thần Cơ luôn ẩn náu trong khu vực trung tâm của học viện Thiên Diễn, sát thủ những lần Minh Các phái ra đều thất bại mà về.
Thậm chí trong lúc hành động còn trúng bẫy rập do Dương Thần Cơ lập ra, tổn thất hai thích khách cao cấp.
Mà Lâm Lăng trước mắt, nhìn từ khí tức thì rõ ràng chỉ có tu vi chiến sĩ cấp 3.
Nếu hắn đối mặt với Dương Thần Cơ thì đừng nói là lẻn vào khu vực trung tâm, cho dù đơn đả độc đấu cũng rất khó giải quyết.
Cho nên, mọi điểm đáng ngờ kết hợp với nhau, thật sự làm người ta không thể tin Dương Thần Cơ đã bị Lâm Lăng ám sát.
“Trước nay ta nói một là một, hai là hai.” Lâm Lăng thật thản nhiên, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói: “Nếu nhiệm vụ đã được hoàn thành, ta cần gì phải cố ý lừa bịp.”
Nói xong, hắn cũng không nói nhảm nhiều với đối phương mà lập tức đưa tay phải vào nhẫn trữ vật, lấy ra một cái túi máu chảy đầm đìa rồi trực tiếp ném lên cái bàn trước mặt.
“Đây là?”
Nhìn thấy hành động của Lâm Lăng, Tử Dạ hơi kinh ngạc.
Ám mắt Ám Ưng hơi trầm xuống, hình như đã đoán ra cái gì.
“Không phải các ngươi muốn bằng chứng sao, đây chính là chứng cứ.”
“Đừng đoán mò nữa, mở ra nhìn là biết.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên.
Trong lúc nói chuyện, hắn lôi qua một cái ghế rồi tùy ý ngồi xuống.
Tư thế thoải mái kia hoàn toàn không có cảm giác mất tự nhiên khi đối mặt với cấp trên.
Theo hắn thấy thì quan hệ giữa hai bên giống như thuê mướn thôi.
Ngươi đưa tiền, ta làm việc.
Nếu giá cả không hài lòng thì hủy bỏ hiệp ước.
Quan điểm của hắn chính là không thần phục bất cứ tổ chức nào.