Ý của hắn ta chính là đang ám chỉ với người đàn ông trung niên. Tuy nhiên người đàn ông trung niên lại tỏ vẻ không hiểu. Bởi vì dù sao hắn ta cũng chỉ là một người quản lý nhỏ chịu trách nhiệm tiếp khách nên có thể đưa hai người Lữ Tá tới đây cũng coi như là quyền hạn lớn nhất rồi. Chưa nói tới đồ dùng để trưng bày đều là trong suốt, ngay cả phù văn phong ấn của hộp sắt mà hắn ta cũng không mở ra được.
“Thật xin lỗi, nếu như muốn xem riêng thì cần phải có cho phép của Đào tổng quản.”
Người đàn trung niên cúi đầu xin lỗi.
“Vậy thì đáng tiếc thật.”
Nghe vậy, trên mặt Lữ Tá có chút thất vọng.
Bình thường hắn ta cũng không hay gặp Đào Yên nhưng hắn ta biết rõ thủ đoạn của vị tổng quản xinh đẹp này.
Lần này không những khiến cho hắn ta tự mình đến đây mà còn cố ý trưng bày con ong này trước khi buổi đấu giá diễn ra cho hắn ta xem, tất nhiên sau này hắn ta sẽ nợ đối phương một ân tình.
Tuy nhiên từ trước tới nay, Lữ Tá là người kiêu ngạo nên hắn ta không muốn nhận bất cứ ân tình của người nào.
“Lữ huynh, nửa canh giờ nữa là cuộc đấu giá sẽ được diễn ra cho nên lát nữa chúng ta xem cũng được.”
Hoàng Tinh Nghị có vẻ như đã nhìn ra tâm tư của Lữ Tá nên hắn ta đưa ra đề nghị.
“Cũng đúng, không cần vội làm gì.”
Lữ Tá gật đầu.
Hắn ta nheo mắt nhìn động tĩnh truyền ra từ trong chiếc hộp, sau đó cố gắng kìm chế sự tò mò tỏng lòng xoay người đi ra khỏi mật thất.
Bên ngoài là một thông đạo dài. Khi nhìn thấy ba bóng người đang tiến lại gần, ánh mắt Lữ Tá đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị hẳn. Ánh mắt của hắn ta sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm một thanh niên mặc áo đen. Người đó chính là Lâm Lăng.
“Đúng là xui xẻo, đi đến đâu cũng gặp hắn.”
Trong lòng Lữ Tá hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất không vui. . truyện tiên hiệp hay
Chợt hắn ta đảo mắt và phát hiện ra người đưa Lâm Lăng tới chính là tổng quản của Đào Phách Các, Đào Yên.
“Người quả phụ này đúng là kẻ nịnh nọt.”
Trông thấy Lâm Lăng có được đãi ngộ như vậy, trong lòng Lữ Tá vô cùng ghen tị.
Vị trí Thánh Tử bị cướp đi, Hỏa Lân Long Thương cũng thế và ngay cả hiện tại cũng vậy. Cái gì cũng so sánh với Lâm Lăng khiến cho lòng tự tôn trong lòng hắn ta bị khiêu khích rất nhiều lần.
“Năm ngày sau, ta nhất định sẽ cho người biết thế nào võ thuật chứ không phải dựa vào thứ vận may vớ vẩn!”
Lữ Tá nheo mắt nhìn chằm Lâm Lăng đang đi tới, sau đó hắn ta đi lướt qua với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo. Ngay cả chào hỏi với Đào Yên cũng khiến cho hắn ta cảm thấy khinh thường nên hắn ta không thèm nhìn.
Đối với việc này, Đào Yên cau mày. Nàng ta yên lặng như thể đoán ra được gì đó.
“Hình như giữa hai người các ngươi có gì đó?”
Cho đến khi Lữ Tá đi xa, nàng ta mới nhìn Lâm Lăng và cười nói.
“Không có gì, chỉ là một tên hề thích nhảy nhót mà thôi.”
Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh lùng, hắn không muốn nói thêm.