Cứ như vậy, dưới vô số ánh mắt soi mói, Trần Tấn bình tĩnh tiêu sát lên thạch đài.
Có lẽ do thân là Dị Ma cao ngạo nên khi đối mặt với Hậu Thiên Thành và hai tông chủ khác, hắn ta vẫn lãnh đạm đứng ở đó không thèm hành lễ.
Việc này Hậu Thiên Thành hiển nhiên không để ý lễ tiết nhỏ đó.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Tấn bình tĩnh như vậy, ông nảy sinh ra vài phần nắm chắc đối với quyết định của mình.
Khảo hạch gõ chuông lần trước ngoài vầng sáng Lâm Lăng ra, người ông cũng cực kỳ chú ý chính là Trần Tấn.
Cùng với sự âm thầm quan sát nhiều ngày nay, Hậu Thiên Thành phát hiện các biểu hiện trong phương diện võ đạo của Trần Tấn đều vô cùng có tiềm lực, hoàn toàn không thua kém gì so với các đệ tử trưởng của tam điện lục các. Thậm chí ngay cả Lữ Tá cũng không bằng được hắn ta.
Bởi vậy nên lần so tài tranh đoạt suất dự thi Chủng Tộc Thiên Tư Bảng này, ông mới gọi Trần Tấn lên đài.
Trên thạch đài.
Lâm Lăng, Trần Tấn, hai người liếc nhìn nhau.
Giường như có ý trời thầm đùn đẩy, từ giờ trở đi bọn họ đã thật sự sáp nhập vào dòng sông dài lịch sự của vạn năm trước này.
“Thằng nhãi này tới đây làm gì?”
Giờ phút này, hai vị thiên tài của ngoại tông đang nhìn Trần Tấn với vẻ tò mò. Bọn họ chưa từng nghe tới những chuyện liên quan tới ‘Trần Tấn’ bao giờ. Người duy nhất có thể thu hút sự chú ý của bọn họ chính là đồ đệ của chưởng giáo, Lữ Tá.
Trần Tấn đứng đó với vẻ lạnh lùng, hắn ta không hề để ý tới ánh mắt đánh giá của hai người đó.
“Nếu như hai bên không có thắc mắc gì thì hãy bắt đầu trận đấu đi. Ngoại trừ quy tắc không được sử dụng sủng vật ra thì mọi quy tắc khác đều không giới hạn.”
Hậu Thiên Thành nhìn về phía đám người ở quảng trường, nghiêm nghị nói: “Đã rõ chưa!”
Ngay lập tức, có rất nhiều đệ tử của Cửu Huyền Tông đều tự ý thức lui về khu vực bên ngoài. Quảng trường vốn đang đông đúc bỗng trở nên trống trải.
Lâm Lăng giương mắt nhìn Trần Tấn, dường như hai người rất ăn ý với nhau phi thân xuống bệ đá bên dưới quảng trường.
Tốc độ của bọn họ gần như ngang nhau!
Tất cả mọi người ở đây đều là võ tu nhân loại. Chỉ dựa vào tốc độ này là có thể thấy được năng lực của Trần Tấn không đơn giản như tưởng tượng.
Vù vù!
Ngay sau đó, Trương Cương của Thiên Kiếm Tông và Đằng Nguyên của Linh Môn Tông đều phi xuống bên dưới quảng trường. Dường như bọn họ đã có chủ ý nào đó nên khi lao xuống, bọn họ sử dụng linh lực tạo ra một luồng âm khí mạnh mẽ bùng nổ!
Bốn người đứng ở 4 vị trí khác nhau của quảng trường.
Bầu không khí của những người đệ tử Cửu Huyền Tông quan sát ở bên ngoài cũng sôi nổi hẳn lên.
So với cuộc so tài trước đó giữa Lâm Lăng và Lữ Tá, cục diện trận chiến sắp diễn ra rõ ràng là hai cấp độ khác nhau. Đây chính là trận chiến giữa các thiên tài đỉnh cao nhất trong thế hệ trẻ của Nhân tộc ở Đông Huyền Châu. Bởi vì cho dù bất kể bên nào chiến thắng thì đều sẽ đại diện cho nhân tộc tham gia trận đấu xếp hạng giữa các chủng tộc. Sự kiện đó sẽ bao gồm tất cả các thiên tài đến từ các chủng tộc khác nhau trên Đại lục Thương Khung! Chỉ có những thiên tài võ đạo hàng đầu của các chủng tộc mới có cơ hội tham gia.
“Ngươi muốn người nào thì cứ chọn người đấy.”
Trương Cương khẽ nhếch khóe miệng, hắn ta nhìn về phía Lâm Lăng và Trần Tấn ở phía đối diện và nói chuyện với giọng điệu cân nhắc.
“Ở trong mắt ta, bọn họ chẳng có gì khác biệt.”