Trong khi nói chuyện, lòng bàn tay hắn ta nắm chặt trong không trung khiến cho luồng khí đen cuồn cuộn ngưng tụ lại thành một thanh kiếm màu đen. Tuy rằng nó được hình thành từ ma khí nhưng độ sắc bén của nó không thua kém gì một thanh kiếm thật.
“Không biết sống chết!”
Trương Cương hừ lạnh một tiếng, hắn ta vung thanh kiếm trong tay lên. Lôi đình lực cuồng bạo lập tức hóa thành một con lôi giao lao về phía Trần Tần!
“Sự tấn công này chẳng có tác dụng gì đối với ta.”
Trần Tấn nhếch miệng cười với vẻ dữ tợn.
Chợt ánh mắt của hắn ta tối sầm lại, thanh kiếm màu đen đột nhiên biến thành vô số bóng kiếm màu đen đối mặt sự tấn công tràn ngập của con lôi giao. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Ầm!
Vào khoảnh khắc va vào nhau, con lôi giao kia bị đâm nổ tan tành tại chỗ.
Vù vù!
Tiếp theo, hai bóng người biến mất tại chỗ gần như đồng thời và đánh nhau trực tiếp ngay trên không trung.
“Kỹ năng chiến đấu rất quen thuộc…”
Khi nhìn thấy Trần Tấn đang chiến đấu kịch liệt trên không trung, Lâm Lăng cảm thấy rất quen thuộc. Tuy trong lòng hắn có nghi ngờ nhưng bởi vì đây là vạn năm về trước nên hắn cũng không hiểu rõ về hệ thống võ học thời này, vì thế hắn cũng không nghĩ nhiều về nó nữa.
“Vù!”
Ngay khi Lâm Lăng đang chú ý tới tình hình chiến đấu của Trần Tấn ở bên kia, đột nhiên một luồng dao động tinh thần lực lao tới.
Linh Hồn công kích!
Trong lòng Lâm Lăng chùng xuống, hắn lập tức phản ứng lại.
Thôn Phệ Tinh Không!
Linh lực cường đại trong người hắn bùng nổ, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành một vòng xoáy màu đen nuốt luôn sự dao động tinh thần lực kia vào trong.
“Hửm?”
Nhìn thấy Lâm Lăng ngăn cản Linh Hồn công kích dễ dàng như thế khiến cho Đằng Nguyên cảm thấy kinh ngạc.
Hệ thống võ học của Linh Môn Tông chủ yếu dựa vào việc vẽ linh phù.
Những võ giả như vậy không chỉ cần có thực lực mạnh mẽ để chống đỡ mà yêu cầu đối với tinh thần lực cũng rất cao.
Linh Hồn công kích chính là sở trường của bọn họ. Thủ đoạn công kích vô hình này khiến cho võ giả bình thường không thể phòng bị được.
Sau khi mất một lúc ngạc nhiên vì năng lực phòng ngự của Lâm Lăng, Đằng Nguyên nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Dù sao có thể đánh bại được Lữ Tá cũng không phải là người tầm thường!
Vù!
Đằng Nguyên nhanh chóng dùng tay tạo ra từng đạo phù ấn tinh thần lực quay xung quanh hắn ta. Chỉ trong thời gian ngắn, những phù ấn tinh thần lực này đã hóa thành những vật thể có hình dạng rất giống những cây châm. Dao động năng lượng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện.
“Để ta xem người ngăn cản ta bằng cách nào.”
Đằng Nguyên cười lạnh lùng với Lâm Lăng.
“Hóa Hồn Châm!”