Sau khi nghi thức sách phong Thánh Tử kết thúc, Lâm Lăng được Cổ Hướng Dương nhiệt tình mời nên đêm đó đi đến quán rượu quảng trường đảo Bạch Vụ.
Vừa bước vào quán rượu thì lập tức nghe thấy tiếng đàn du dương truyền đến, Lâm Lăng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy trong sảnh quán rượu vẫn có một bóng hình xinh đẹp màu trắng đang ngồi đánh đàn.
Nàng chính là mỹ nữ đánh đàn lần trước, Cơ Thanh Vũ.
Trước đó họ từ biệt ở quán rượu rồi tình cờ gặp gỡ trên đỉnh núi vùng ngoại ô, cùng nghe một khúc Tinh Nguyệt Thần Thoại. Lúc này Cơ Thanh Vũ cũng phát hiện Lâm Lăng đã đến, ngón tay ngọc đánh đàn hơi ngừng lại một chút.
Hai bên đều khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, hiển nhiên sau buổi tối ngày đó, nàng đã âm thầm nhớ kỹ làn điệu trong đó. Lấy cầm thuật của Cơ Thanh Vũ thì hơi luyện tập một phen đã nhanh chóng nắm giữ.
Sắc mặt Lâm Lăng hơi rung động, khóe miệng cũng chậm rãi nâng lên một ý cười.
“Mau xem, là Thánh Tử!”
“Tham kiến Thánh Tử điện hạ.”
Chú ý tới Lâm Lăng, đệ tử Cửu Huyền Tông vội vàng đứng dậy, kính sợ hành lễ. Địa vị thân phận hiện giờ của Lâm Lăng có thể so với cao tầng tông môn.
Dựa theo quy tắc, những tiểu bối tông môn bọn họ phải hành lễ với hắn, không ai dám chậm trễ.
“Không cần đa lễ, mọi người đều tiến đến nghe đàn uống rượu, bình thường là được.”
Lâm Lăng hơi mỉm cười, không muốn quấy rầy Cơ Thanh Vũ đàn tấu.
Nhưng thái độ bình thản dễ gần của hắn lại khiến đông đảo đệ tử Cửu Huyền Tông có thiện cảm, cộng thêm chiến tích đánh thắng thiên tài ngoại tông hồi sáng, không ai lại để ý đến cái chết của Lữ Tá.
Huống chi, nguyên nhân thật sự khiến Lữ Tá chết cũng không phải là Lâm Lăng dùng thủ đoạn tàn nhẫn, ngược lại là hắn ta tự gieo gió gặt bão thôi.
Nghĩ vậy, sự kính nể trong mắt mọi người càng nồng đậm thêm vài phần.
Sau đó hình như Cơ Thanh Vũ cố ý biến đổi tiếng đàn, lại đánh ra khúc nhục Tinh Nguyệt Thần Thoại.
“Lâm huynh, ở chỗ này.”
Lúc này, trên khu vực thượng đẳng trong sảnh, Cổ Hướng Dương duỗi tay vẩy vẩy, Lôi Bằng vác Huyền Cung trên lưng cũng ngồi cùng bàn.
Do quan hệ huynh đệ tổ tôn của hai bên, Cổ Hướng Dương và Lôi Bằng cũng không mang lòng kính sợ trước thân phận Thánh Tử của Lâm Lăng giống như những người khác.
Bầu không khí giữa bọn họ càng giống như thân nhân.
“Lâm huynh, đêm nay đừng khách sáo, thích ăn cái gì cứ tùy tiện kêu, ta làm chủ!” Cổ Hướng Dương đập mạnh lên bàn, khí phách dũng cảm mà cười nói.
“Thật sao?” Lâm Lăng dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn đối phương một cái.
Hắn biết rõ vì sáng tạo tổ chức thích khách và hình thức kinh doanh khác lạ kia nên cuộc sống của Cổ Hướng Dương cũng khó khăn túng thiếu.
Ngày thường cực kỳ keo kiệt, sao đêm nay lại xa hoa như thế?
“Lâm huynh, hôm nay hắn mượn vận may của huynh mà kiếm lời hai ngàn năm trăm vạn, ngươi đừng khách sáo với hắn!” Lôi Bằng bên cạnh cười nói, sau đó gọi tiểu nhị tới, bắt đầu đao to búa lớn mà gọi món.
Những món hắn ta gọi đều món ăn giá cao nhất trong tiệm.
hai ngàn năm trăm vạn?!
Nghe thấy con số này, Lâm Lăng không khỏi hít sâu một hơi.