Người đàn ông trung niên không chút do dự đáp: “Nói chung cần ít nhất một vạn điểm cống hiến.”
Nghe mức điểm như vậy, Lâm Lăng giật mình.
Như vậy mười hai linh khí tương đương với 12 vạn điểm cống hiến tông môn.
Hiện tại hắn mới chỉ có gần 10 vạn nên vẫn chưa đủ.
“Tuy nhiên chưởng giáo đại nhân nói rằng chỉ cần là tài nguyên mà Thánh Tử muốn thì chỉ cần đổi 30% số điểm thôi.”
Hiển nhiên người đàn ông trung niên quan sát thấy vẻ mặt của hắn nên lập tức bổ sung thêm một câu.
Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, tâm tình trở nên tốt hơn hẳn.
30% là tầm khoảng ba vạn sáu. Còn miễn phí thì hắn không cần vì dù sao các nguồn tài nguyên của tông môn đều đòi hỏi rất nhiều nguyên liệu và nhân công. Vì thế nếu như miễn phí hoàn toàn thì cũng không hay lắm. Hình thức thu phí khoảng 30% số điểm cống hiến là đã tốt lắm rồi.
“Phiền ngươi chọn ra cho ta mười hai loại vũ khí, đao thương hay kiếm đều được và tất cả phải là thuộc tính hỏa.”
Lâm Lăng lại nghĩ tới những chiến sĩ Cuồng tộc có thân hình cường tráng: “Về yêu cầu thì càng nặng càng tốt.”
Mười hai loại?
Khi nghe tới số lượng, người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc.
“Vâng, xin Thánh Tử điện hạ chờ một lát.”
Ngay lập tức, người đàn ông trung niên không dám chậm trễ, ông ta vội xoay người đi về phía mật thất cất giữ vũ khí.
Chỉ trong chốc lát, ông ta đã mang số vũ khí mà Lâm Lăng cần tới. Vì thân phận cao quý của Thánh Tử nên người đàn ông trung niên đều chọn những cái tốt nhất. Chất lượng của mỗi loại vũ khí đều rất tốt, chém sắt như chém bùn.
“Luyện Khí phường của Hỏa Vân Các quả nhiên danh xứng với thực, mong mọi người tiếp tục chăm chỉ làm việc.”
Lâm Lăng rất hài lòng với các loại vũ khí này nên hắn khen ngợi người đàn ông trung niên một câu.
“Đa tạ Thánh Tử điện hạ đã khen, sau này Luyện Khí phường vẫn sẽ luôn làm hết sức mình vì tông môn.”
Người đàn ông trung niên cảm thấy vui mừng vì được khen.
Khi Lâm Lăng đang định rời đi, đột nhiên có một học đồ luyện khí đi tới.
“Lý quản sự, khối Huyền Vẫn Thiết này quá nhỏ nên không đủ để luyện khí, chúng ta nên xử lý như thế nào ạ?”
Nghe thấy giọng nói của học đồ luyện khí, Lâm Lăng vô tình liếc nhìn thứ trong tay của đối phương.
Chỉ thấy trong tay của học đồ luyện khí đang cầm một khối sắt to bằng quả trứng chim bồ câu. Khối sắt này quá nhỏ, cho dù dùng để luyện chế ra một con dao găm cũng không đủ.
Có điều loại Huyền Vẫn Thiết này cực kỳ quý hiếm vì nó được khai thác từ một mỏ quặng rất xa. Nguyên liệu làm ra Phệ Long Kiếm của hắn chính là Huyền Vẫn Thiết.
“Nhỏ như vậy…”
Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua, hiển nhiên có chút ghét bỏ.
Cho dù có quý giá tới mức nào mà không luyện chế được thì cũng vô dụng.