Long Nhất hơi kinh ngạc, hơi trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Có phải là một kỳ thạch ẩn chứa ý cảnh thời gian hay không?”
“Lần trước ta từng nghe chủ nô dẫn đầu giao lưu với người khác ở sân giác đấu trên Đại Khôi Thành, có nhắc tới kỳ thạch này, nhưng ta cũng chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, đã có kế hoạch rõ ràng cho hành trình kế tiếp. Hắn nhìn liếc nhìn những chiến sĩ Cuồng tộc đó một cái, xem ra lần này ra tay cứu giúp cũng coi như có chút giá trị.
“Các ngươi về Cuồng tộc trước, sau này ta sẽ đi tìm các ngươi.” Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng lấy ra một ít bùa truyền âm rồi đưa cho Long Nhất.
“Chủ nhân, ngài phải đi?” Vốn tưởng rằng Lâm Lăng sẽ dẫn theo bọn họ, không ngờ lại là kết quả như vậy, đám người Long Nhất không khỏi kinh ngạc.
“Nói thật, năm năm sau, ta sẽ có một kiếp nạn, các ngươi trở về nỗ lực tu luyện, hy vọng đến lúc đó có thể giúp được ta.” Lâm Lăng không úp úp mở mở mà nói thẳng.
Huống chi, thực lực của đám chiến sĩ Cuồng tộc trước mắt còn quá yếu, dẫn theo bên cạnh chỉ trở thành trói buộc mà thôi. Chi bằng để họ trở về Cuồng tộc phát triển, có lẽ còn có thể xây dựng nên một thế lực.
“Kiếp nạn?” Nghe thế, bọn Long Nhất hơi giật mình, nặng nề nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
“Chủ nhân yên tâm, chúng ta nhất định hoàn thành sứ mệnh!” Sau đó mười hai chiến sĩ Cuồng tộc như hiểu ra điều gì, trăm miệng một lời mà trịnh trọng nói.
Bọn họ biết rõ thực lực hiện tại của mình, đi theo bên cạnh Lâm Lăng cũng không giúp được gì, chỉ khi nào nỗ lực mạnh lên thì mới có thể theo sát được bước chân của chủ nhân!
Cứ như vậy, hai bên đường ai nấy đi.
Mười hai Huyết Vệ cũng bắt đầu bước lên hành trình Cuồng tộc của bọn họ!
Ba ngày sau, Lâm Lăng đi qua một đỉnh núi, rốt cuộc trong tầm mắt cũng xuất hiện một tòa thành khổng lồ. Tòa thành trì này là đích đến chuyến này của hắn, Đại Khôi Thành.
Bởi vì văn minh chênh lệch nên Tộc Thú Nhân không có vương triều đế quốc giống như nhân loại, cách phân bố thế lực đều lấy bộ lạc là chính.
Mà hệ thống sinh hoạt của bọn họ cũng không phải ăn lông ở lỗ như trong tưởng tượng. Mỗi một bộ lạc đều có thành trì, khu vực khai thác mỏ trong đó là tài sản kinh tế chủ yếu của bọn họ.
Bộ lạc thú nhân càng hùng mạnh thì có được càng nhiều thành trì. Ví dụ như bốn bộ lạc lớn nhất của tộc Thú Nhân gồm tộc Sư, tộc Hổ, tộc Hùng, tộc Dực Nhân.
Khu vực thế lực của bọn họ gần như chiếm cứ một nửa diện tích của Hoang Lăng Châu.
Nhưng tộc đàn thật sự thống trị đại địa này lại là vương tộc hùng mạnh nhất, bộ tộc Bỉ Mông!
Sau khi đến gần Đại Khôi Thành, Lâm Lăng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy tường thành cao ngất nguy nga, lan tràn thẳng đến cuối tầm mắt.
Có lẽ do thể trạng của tộc Thú Nhân tương đối cao lớn uy thế nên quy mô kiến trúc cũng to lớn hơn rất nhiều. Cho dù là một thành trì nhỏ trong bộ lạc cũng khổng lồ hơn thành thị của nhân loại.
Lâm Lăng không nhanh không chậm mà bước về hướng cổng thành.
Tuy nơi này là địa bàn của tộc Thú Nhân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy không ít bóng dáng ngoại tộc trong quần thể xếp hàng vào thành.
Liếc mắt nhìn lại, có bóng dáng nhỏ nhắn của tộc Người Lùn, có tộc Man Thạch làn da màu than chì như đá, có tộc Hỏa Phượng có hai cánh đỏ đậm, thậm chí có cả Tử tộc âm trầm quỷ dị.
Còn nhân loại, Lâm Lăng nhìn quét qua, trừ hắn ra thì hầu như không có.
Nghĩ lại cũng đúng, nhân loại xuất hiện ở địa bàn tộc Thú Nhân cũng không phải an toàn cỡ nào. Dù sao cả chiến sĩ Cuồng tộc giống như nhân loại cũng bị bắt tới làm nô lệ. Lấy thể trạng gầy yếu của nhân loại càng không tốt hơn được bao nhiêu.