Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 17: Rửa mắt mong chờ



Edit: Nibbles

Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

"Cút!" Lúc này, Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt thốt ra một chữ.

Tô Yên Nhiên nghe thấy câu này, tay vừa định đụng vào tua liền cứng lại.

Tô Ngôn Sơ duỗi tay đem tay Tô Yên Nhiên đẩy ra, nhàn nhạt mở miệng: "Không cần muội muội lo lắng."

Mới đầu, lúc Tô Yên Nhiên nói muốn giúp cô, trong nháy mắt cô có chút động tâm.

Nhưng, khi bàn tay cô ta vươn đến, cô liền nghĩ đến, tua này là muốn cho Vân Bắc Hàn làm vật tùy thân.

Nhưng nếu hắn vẫn luôn tùy thân mang đồ vật Tô Yên Nhiên bện, cô sẽ bị ghê tởm chết.

Tính lại, không nghĩ hắn đeo đồ vật Tô Yên Nhiên bện, vẫn là chính mình làm đi.

Cho nên, cô cầm lấy tua, tiếp tục bện.

Lúc này đây cô bện thật sự nhanh chóng, bất quá một lát liền bện xong.

"Muội muội, muội có phải hay không muốn tặng cái này cho ta?" Tô Hữu An chỉ chỉ cái tua kia, mở miệng hỏi.


Tô Ngôn Sơ quét hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Còn chưa ngủ tỉnh đâu?

Tô Hữu An:......

Hay rồi, muội muội quá vô tình, tua này không phải cho hắn, khẳng định là cho tên cẩu nam nhân nào đấy.

"Muội nói đi, tua này muội bện cho tên nam nhân nào?" Hắn truy vấn nói.

"Liên quan gì đến ngươi?" Tô Ngôn Sơ khóe miệng ngoéo một cái, cười nói.

"Thế nhưng lại để cho muội muội giúp bện đồ vật. Ta biết là ai, ta đánh chết hắn!" Tô Hữu An tức giận mà nói.

Hắn trước giờ còn chưa được muội muội bện tua cho, thật là tức chết hắn.

"Vân Bắc Hàn, đi đi." Tô Ngôn Sơ nhướng mày nói.

Tô Hữu An có chút khó hiểu: "Hửm?"

"Bảo ngươi đi đánh chết Vân Bắc Hàn a, nghe không hiểu?" Tô Ngôn Sơ cười như không cười mà nói.

Tô Hữu An:......

Mẹ nó! Muội muội nhà mình thế nhưng tự mình bên tua cho Vân Bắc Hàn?


"Ta có thể thu hồi lời nói vừa rồi sao?" Tô Hữu An lúng túng cười hề hề mà mở miệng nói.

Người này hắn không dám đánh, cũng đánh không lại, nếu một hai phải đánh, phỏng chừng xui xẻo chính là hắn.

"Tứ ca ca, huynh nếu là muốn tua, muội có thể bện cho huynh, huynh là muốn tua dành cho kiếm, hay ngọc bội hay cho vật phẩm khác?" Tô Yên Nhiên ôn nhu mà mở miệng hỏi.

Tô Hữu An thập phần cao hứng, đang muốn để cho Tô Yên Nhiên bện cho hắn một cái tua cho kiếm, lại nhớ tới Tiêu Thiển Ngữ từng nói qua, Tô Yên Nhiên đối với muội muội lòng mang ý xấu.

Hắn nhìn về phía Tô Ngôn Sơ, chỉ thấy cô đã bắt đầu ăn.

Cho nên, hắn cũng cầm lấy chiếc đũa, một bên ăn, một bên mở miệng nói: "Không cần làm, ta giỡn muội muội chơi mà thôi, ta không thiếu tua, quá vô dụng a."

Bất quá, nếu muội muội nguyện ý đem tua vừa bện xong cho hắn, hắn vẫn là vui vẻ nhận lấy.


Chẳng qua, đó là cho Vân Bắc Hàn.

Không thể lấy!

"Đúng rồi, Hàn Vương điện hạ đâu?" Tô Hữu An ở chung quanh đều không có nhìn thấy Vân Bắc Hàn, cho nên mở miệng hỏi.

"Không biết, vào thành liền không thấy bóng dáng." Tô Ngôn Sơ một bên ăn đồ vật, một bên nói một câu.

Vân Bắc Hàn thật ra có cùng cô nói một câu, nói là muốn đi xử lý một chút sự tình.

Nhưng hắn không có nói cụ thể muốn xử lý cái gì, cô cũng liền không có hỏi nhiều.

-

Tô Ngôn Sơ cùng Tô Hữu An nói về Vân Bắc Hàn, mà hắn lúc này đang ở trong rừng cây ngoài thành, thân hình ngọc ngà cao vút, khoanh tay đứng thẳng, đĩnh bạt mà tuấn mỹ.

Ở phía trước hắn, chính là một loạt hắc y nhân nghiêm chỉnh mà quỳ.

Bọn họ một thân màu đen, mu bàn tay bị trói, chân đều không ngoại lệ, toàn thân đều chảy máu.

Vân Nhất ở một bên cúi đầu nói: "Những người này, đều là hôm nay xuất phát liền bắt đầu đi theo, bởi vì theo rất sát, bị chúng ta phát hiện."
"Lai lịch đều tra qua sao?" Vân Bắc Hàn lạnh nhạt hỏi.

"Là người của Vân Thiên Trọng, nhưng mục đích còn không phải quá rõ ràng. Bất quá lén lút mà đi theo như vậy, thuộc hạ cảm thấy, hẳn là không có lòng tốt." Vân Nhất mở miệng nói xong, dừng một chút, mới hỏi, "Những người này, muốn xử lý như thế nào?"

"Đều gϊếŧ! Đem ngón út cắt, đưa cho Vân Thiên Trọng!" Vân Bắc Hàn cả người mang theo lạnh lẽo.

Hắn biết, không cần biết Vân Thiên Trọng muốn làm cái gì, nhưng mục tiêu những người này tám chín phần chính là Tô Ngôn Sơ.

Hắn không cho phép có người tơ tưởng đến Tô Ngôn Sơ, càng không cho phép có người mưu toan thương tổn Tô Ngôn Sơ.

"Rõ!" Vân Nhất đáp ứng một câu.

Sau đó Vân Bắc Hàn cũng không hề ở lâu, phi thân hướng cửa thành lao đi.

-

Nhận được một túi ngón tay, Vân Thiên Trọng cả người đều phát run.
Đội ngũ tiên phong hắn an bài, tất cả mười người, đều là những cấp dưới tinh anh nhất của hắn, đều bị Vân Bắc Hàn gϊếŧ!

Vân Bắc Hàn thậm chí để người tặng cho hắn ngón út của những cấp dưới này, quả thực quá trắng trợn táo bạo.

Hắn làm sao dám? Làm sao dám làm như vậy!

"Đây là......" Tô Yên Nhiên cũng bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, "Đây là Vân Bắc Hàn làm?"

"Không phải hắn còn có ai? Thiên hạ này còn ai có thể kiêu ngạo như hắn!" Vân Thiên Trọng phẫn hận mà nói.

Nhưng mặc dù hắn nổi giận, thì có thể như thế nào?

Hắn căn bản không phải đối thủ của Vân Bắc Hàn.

Còn có chính là, người mà phụ hoàng còn sợ hãi, hắn lấy cái gì để đấu cùng người như vậy?

Nghĩ vậy, hắn lấy giấy bút ra, một bên khắc chế lại bàn tay run rẩy, một bên viết thư.
Tô Yên Nhiên nhìn hắn viết mệnh lệnh là để cho toàn bộ người của hắn rút lui, không có mệnh lệnh không được phép hành động.

Sắc mặt cô ta có chút khó coi.

"Thiên Trọng ca ca, huynh liền phải từ bỏ như vậy sao? Huynh để cho bọn họ rút lui, chúng ta làm gì còn chút cơ hội nào?" Tô Yên Nhiên mở miệng hỏi.

"Nếu không rút lui, chúng ta liền có cơ hội?" Vân Thiên Trọng lạnh giọng hỏi lại, "Trước đó chúng ta đã rất rõ ràng, chỉ cần Vân Bắc Hàn còn che chở Tô Ngôn Sơ, chúng ta liền vĩnh viễn đều không có cơ hội. Không phải sao?"

Tô Yên Nhiên thật sâu mà nhíu mày.

Tô Ngôn Sơ không có nói đến, Vân Bắc Hàn sẽ đi cùng.

Chuyện này xác thật phá hoại kế hoạch của bọn họ.

Hiện tại sự việc lại quay về vạch xuất phát, bọn họ vẫn cần trước tiên đem Vân Bắc Hàn cùng Tô Ngôn Sơ tách ra mới được.
"Thiên Trọng ca ca, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ nghĩ cách làm Vân Bắc Hàn chán ghét Tô Ngôn Sơ. Đến lúc đó chúng ta lại hành động là được." Tô Yên Nhiên đôi mắt dần dần nheo lại, trong ánh mắt lóe lên tia âm ngoan.

"Cũng chỉ có thể như thế." Vân Thiên Trọng gật gật đầu.

Trước khi Vân Bắc Hàn chán ghét, rời khỏi Tô Ngôn Sơ, hắn tuyệt đối sẽ không điều động thủ hạ của hắn.

Thủ hạ của hắn vốn dĩ cũng không có quá nhiều cao thủ, hắn không muốn một lần bị diệt sạch.

"Thiên Trọng ca ca, bỗng nhiên muội nghĩ đến một biện pháp rất tốt!" Tô Yên Nhiên nói xong, để sát vào Vân Thiên Trọng, ở bên tai hắn thấp giọng nói lên.

Vân Thiên Trọng nghe xong, trong mắt cũng phát ra ánh mắt ngoan độc.

Cuối cùng, hắn gật gật đầu: "Liền như vậy làm, ta cũng không tin Vân Bắc Hàn có thể tiếp nhận một nữ nhân lả lơi ong bướm, không còn trinh tiết!"
-

Ngày tiếp theo, khi Tô Ngôn Sơ ăn cơm sáng, liền cảm giác Vân Thiên Trọng cùng Tô Yên Nhiên ánh mắt nhìn cô bên trong mang theo tia hung ác.

Tuy rằng cô không biết Vân Bắc Hàn để người gϊếŧ người của Vân Thiên Trọng, còn đem ngón út của những tên đó đưa cho Vân Thiên Trọng.

Càng không biết chuyện này làm hai người này rất là kích động.

Nhưng cô biết, cái biểu hiện này của hai người này, tám chín phần là suy nghĩ cái quỷ kế gì, muốn tính kế cô.

Cô tuy rằng không biết hai người này muốn tính kế cô như thế nào, nhưng cô cũng hoàn toàn không lo lắng.

Ban ngày cần phải lên đường, cho nên tỷ lệ ban ngày bọn họ ám hại cô là không lớn.

Vậy còn lại chính là buổi tối sau khi tới thành.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, cô rửa mắt mong chờ.

-------

Xin lỗi mọi người, qua mình đi tiêm mũi 3, hôm nay bị sốt nên cũng không thể bù cho mọi người được. Đỡ một chút là mình dậy làm liền nè. Để đến một hôm mình bạo chương bù cho mọi người nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.