Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 6: U U muốn nở hoa!



Edit by Thiên Bách Nguyệt


------- 🍀 --------


Chưa thể véo được mặt của nhóc mật đào.


Còn bị chị của bé mắng.


Cuối cùng còn bị xịt ướt như con gà luộc.


Dù trước nay Sầm Tùy luôn hào phóng, nhiệt tình thì giờ cũng có chút nóng nảy.


Nếu là cãi nhau bình thường giữa mấy đứa nhỏ, Úc Lan lười quản.


Nhưng Sầm gia cố tình lại làm nhà đầu tư, cũng đầu tư không ít hạng mục giải trí, không nói đến việc muốn có quan hệ tốt với Sầm gia, nhưng ít ra cũng không thể để con trai người ta mang theo uất ức về nhà, đây không phải là kết thù à?


"Cố U U."


Lúc Sầm Tùy được đưa đi tắm rửa thay quần áo, Úc Lan híp mắt, như là uy hiếp nhìn về phía U U.


U U chột dạ lui về phía sau một bước.


—— Sau đó dứt khoát lưu loát nằm lăn ra trên mặt đất bắt đầu chơi xấu.


"Con không con không con không con không con không —"


U U lăn qua lăn lại mô phỏng rất hoàn mỹ cái gì gọi là lăn lộn la lối khóc lóc đúng nghĩa.


"U U không sai! U U không xin lỗi!"


Cũng không phải bé cố ý cầm vòi nước phun Sầm Tùy.


Hơn nữa...


Không cẩn thận đụng phải van nước là U U khi nãy, cùng Cố U U hiện tại không có quan hệ!


Đúng lý hợp tình.jpg


Úc Lan cảm thấy đau đầu, tận lực kiên nhẫn mà khuyên bảo:


"Anh Sầm Tùy bị xối ướt cả người, U U là đứa bé ngoan, không thể không có lễ phép đúng chứ?"


U U cứ như bị oan ức rất lớn, tủi thân vô cùng kháng nghị nói:


"Là tại ảnh bắt nạt chị!"


Chị ở trong mơ khóc đến tê tâm liệt phế.


Trước nay bé chưa từng thấy qua chị đau khổ như vậy.


Úc Lan nghe U U nói xong có chút ngoài ý muốn, Cố Diệu Diệu nghĩ hẳn là một màn nói chuyện với Sầm Tùy khi nãy bị U U hiểu lầm, vì thế giải thích:


"... Không có, cậu ấy không có khi dễ chị."


U U không thể tin được, vẻ mặt kiểu như "Sao chị lại bán đứng em".


"Có điều." Cố Diệu Diệu bình tĩnh nói, "Việc không liên quan đến U U, con đi xin lỗi."


Cũng không phải vì giúp Úc Lan giải vây, chỉ đơn giản là cô cảm thấy bản thân mang linh hồn người trưởng thành, nói xin lỗi với một thằng nhóc cũng không phải là việc to tác gì.


Rốt cuộc vừa nãy cô cũng thiếu chút nữa là mắng tên nhóc kia đến độ khóc lớn tại chỗ.


Vừa lúc Sầm Tùy tắm rửa xong từ trên lầu xuống dưới, cậu nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, vừa định muốn lên mặt ra oai——


"Đã làm cậu bị ướt thành một thân đầy nước, thật xin lỗi."


Cố Diệu Diệu xin lỗi rất trơn tru.


Sầm Tùy ngẩn ra.


Hắn còn chưa có kịp cáo trạng đâu, sao cô đã xin lỗi rồi!


Sầm Tùy há miệng thở dốc, U U nhào tới ôm lấy Cố Diệu Diệu, đau lòng nói:


"Không phải chị sai, là em sai!"


Bé che trước người Cố Diệu Diệu, ưỡn cao cái ngực nhỏ nhỏ: "Việc là do một mình U U làm!"


Rõ ràng là xin lỗi, nhưng lúc này U U rất có bộ dạng bi tráng "Có gì cứ nhằm vào tôi, người xấu không được hại chị tôi".


Làm Sầm Tùy nhất thời hoảng hốt, cảm giác bản thân như vai boss cuối hại nhân vật chính trong phim truyền hình.


...... Không đúng! Hắn là anh hùng hăng hái làm việc nghĩa dũng cảm đứng ra chắn nước cho họ đó!


Bị U U nháo loạn một trận, Sầm Tùy đành phải mơ màng tha thứ cho hai chị em.


"Nè! Anh đó nói đã tha thứ cho con rồi!" U U vui vẻ quơ chân múa tay, "Mẹ ơi, con có thể đi chơi không?"


Úc Lan mệt mỏi xua xua tay, ý nói bé tự đi mà chơi.


Ứng phó đám nhóc này như già thêm mười tuổi.


Mắt thấy Cố U U cái con nhóc vô tim vô phổi này lại muốn chạy trốn, Sầm Tùy đuổi theo bắt lấy cánh tay của U U.


"Đứng lại!"


Cô nhóc đang tràn ngập sung sướng lập tức cảnh giác:


"...... Làm gì?"


Rõ ràng với ai cũng đều ngây ngô không phòng bị, cố tình lại cảnh giác với mình như vậy, Sầm Tùy rất khó chịu.


"Cho nhóc!"


Hắn cau mày, vẻ mặt dọa người, từ trong túi lấy ra ——


Một viên kẹo.


Giấy gói kẹo xinh xinh dưới ánh mặt trời lung linh ánh sáng rực rỡ, U U thích ăn đồ ngọt, cơ thể so với suy nghĩ càng thành thật hơn, trong giây lát cả đôi mắt không cách nào rời khỏi viên kẹo kia.


Phải biết rằng, Úc Lan sợ bé sâu răng, mỗi ngày chỉ cho bé ăn một lượng kẹo nhất định.


"Tuy anh không biết đã làm gì khiến nhóc chán ghét, nhưng giờ anh đã cho nhóc kẹo, nhóc không được tức giận với anh nữa, biết chưa?"


Sầm Tùy nỗ lực nhớ lại bộ dáng ba hắn ngày thường dạy dỗ hắn, muốn làm con nhóc này sợ.


Nhưng thực tế, nội tâm hắn đang chột dạ, liên tục băn khoăn giữa "Mặt mũi nam nhi không thể vứt" và "Nếu dọa cô bé có thể sẽ không thể véo mặt nữa".


Kết quả là vẻ mặt ngoài mạnh trong yếu, hoàn toàn không được U U để vào mắt.


Tất cả lực chú ý của U U đều đặt trên viên kẹo trong tay Sầm Tùy.


...... Thoạt nhìn ăn rất ngon.


...... Nhưng là của tên đáng ghét cho.


U-khổ đại cừu thâm-U nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi:


"Anh còn kẹo nữa không?"


Sầm Tùy lại lấy ra một viên, hai viên đều cho bé.


"Còn nữa không?"


U U nhích tới chút nhìn quanh hắn, đôi mắt nhỏ kia hận không thể lột cả người hắn ra, xem xem còn có giấu kẹo chỗ nào không.


Sầm Tùy hung dữ móc sạch túi quần ra, đặt một viên kẹo cuối cùng vào cái tay mềm mềm của bé.


"Hết rồi!"


U U lấy được ba viên kẹo thì kéo Sầm Tùy chạy chậm một đường lên lầu, đi về phía phòng luyện đàn của Cố Diệu Diệu.


"Chị!"


Bé thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ như kẹo bông gòn có chút hồng hồng, ngẩng đầu tự hào cười với Cố Diệu Diệu.


Cố Diệu Diệu còn chưa rõ việc gì, U U đã đưa tay nhét đầy kẹo vào tay cô.


"Người xấu cho kẹo xin lỗi chị!"


Suy nghĩ của U U rất đơn giản.


Chỉ cần chị tha thứ hắn, về sau bé liền có thể an tâm nhận lấy kẹo của anh trai này.


Sầm Tùy lại nghe được "Người xấu" có chút không vui, nhưng cũng chỉ quay mặt đi hừ nhẹ một tiếng.


Đến giờ hắn vẫn không rõ mình cần nói xin lỗi cái gì nhưng nếu bé mật đào vì chị của bé mới bất hòa không chơi với hắn, thì hắn cũng có thể đem tất cả kẹo đều cho bé.


Nếu ba viên không đủ, hắn còn có thể dùng tiền mừng tuổi, cho bé thật nhiều kẹo để lấy lòng, tóm lại cứ như vậy hẳn là ổn.


Cố Diệu Diệu nhìn đến vẻ mặt một bộ tiểu tổng tài bá đạo "Ba viên không đủ ta lại... mua cho ngươi nữa" của Sầm Tùy.


Cô hơi ngây ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.


Cái gì hắn cũng không còn nhớ.


Thời khắc cô trọng sinh kia, mọi ân oán đời trước đã theo đó tan thành mây khói, ở thế giới này cứ giữ mãi cố chấp không cam lòng, cố chấp nhớ mãi không quên cũng chỉ có một người là cô thôi.


Nếu cứ so đo với thằng nhóc thì cô lại giống một con nhỏ đáng thương chưa dứt được tình.


"Há miệng."


U U nghe Cố Diệu Diệu nói, ngoan ngoãn mở miệng.


Cố Diệu Diệu lột giấy gói kẹo ra, đem kẹo vị quả vải bỏ vào miệng cô bé.


Bé ngậm kẹo trong miệng làm gương mặt phình phìng đáng yêu, giống một quả đầu ngốc não cá vàng nho nhỏ.


Dư lại hai viên, Cố Diệu Diệu ném vào miệng mình.


Ánh mắt Sầm Tùy sáng rực lên:


"Nếu đã ăn kẹo của mình......"


"Chừng này thì tính là gì?" Cố Diệu Diệu ngồi ở mép giường, hất cầm, như đại tỷ đang ức hiếp đàn em, "Con trai Sầm chủ tịch keo kiệt như vậy?"


Không thể không nói, phép khích tướng này quả thật siêu hiệu quả với tiểu bá tổng.


"Đương nhiên không phải!"


Sầm Tùy đối với gia cảnh của gia đình hắn có nhận thức rất cao, vì thế hắn không phục lắm mà dỗi về:


"Qua mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, đến lúc đó các cậu tới nhà của tôi, cái gì ăn ngon đều có hết!"


U U không có cốt khí y như cái bóng đèn được bật lập tức sáng lên.


"Có sô cô la hạnh nhân không?"


"Đương nhiên."


"Có kẹo sữa bò mềm mềm chứ?"


"Chắc rồi."


"Sẽ có bánh kem lớn siêu ngọt ngào ư!?"


"Vô nghĩa."


"Oa ——"


Úc Lan vì lừa U U ăn ít kẹo nên vẫn luôn nói quá về giá cả của đồ ngọt, làm U U sinh ra ảo giác 'Mấy thứ này đều rất đắt, nhà họ mua không nổi nên không thể thường xuyên ăn."


U U đơn thuần trước nay chưa từng hoài nghi.


Vì thế bé cảm thán từ tận đáy lòng: "Nhà anh thật có tiền."


Cố Diệu Diệu bó tay đỡ trán.


Có thể làm hàng xóm cùng một tên có tiền như vậy, nhóc lại cảm thấy nhà nhóc nghèo là sao!?


Sầm Tùy cũng nghĩ như vậy, có điều nghe U U tâng bốc chân thành như vậy khiến lòng kiêu ngạo của hắn lớn thêm, nên ra vẻ rụt rè gật đầu:


"Cũng bình thường, đợi sau này anh lớn lên, nhất định sẽ càng nhiều tiền hơn bố anh."


Cố Diệu Diệu nhớ tới Sầm Tùy hơn hai mươi tuổi ở tương lai, trong một lần nọ uống quá nhiều, cùng cô khóc lóc kể lể "Vì sao cái gì bọn họ cũng đem anh ra so với bố", "Anh đúng là không bằng bố, hức" hoàn toàn là bộ dạng hèn mọn thấp kén.


Cô nhân từ không chọc thủng mộng ước tốt đẹp của một bạn nhỏ.


*


Cha mẹ Sầm gia bận này bận nọ kiếm tiền, quả thực là sáng hôm sau mới rút ra được chút ít thời gian rảnh tới đón hắn.


Thẳng đến lúc gần đi, Sầm Tùy cũng không tìm được cơ hội hợp tình hợp lý để véo véo khuôn mặt U U, chỉ có thể lưu luyến mỗi bước đi nói với hai chị em:


"Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, hai cậu nhất định phải tới đó."


U U đối với Sầm Tùy cũng không quá hứng thú, chỉ nắm tay Cố Diệu Diệu nói:


"Nếu chị đi U U sẽ đi."


Sầm Tùy hừ nhẹ một tiếng: "Con nhóc bám đuôi."


U U còn thực kiêu ngạo: "U U có chị, anh lại không có, anh đến một người cũng không có!"


Con một Sầm Tùy: "......"


Mẹ Sầm thấy hắn cùng hai bé Cố gia có vẻ chơi đùa rất hòa hợp vui vẻ, sau khi trở về còn hỏi hắn:


"Tiểu Tùy cũng muốn có một em gái à?"


Sầm Tùy nhớ lại trước khi đi ngủ tối hôm qua, nhìn thấy hình ảnh hai chị em U U và Cố Diệu Diệu cùng chia nhau uống một hộp sữa bò dâu tây.


Cô em ôm cái hộp, thỏa mãn uống chẹp chẹp, chị thì luôn miệng bảo uống đừng dính ra miệng nhưng vẫn kiên nhẫn lau sữa bò trên khóe môi nhóc đào.


Y hệt chú chim non quyến luyến luôn ỷ lại mà dựa vào trong lòng ngực chị gái làm nũng.


"... Muốn."


Sầm Tùy thành thật đáp.


Hai chị em Cố gia cùng anh chị em trong nhận thức của hắn rất khác biệt.


Thì ra giữa anh chị em có thể không tranh không đoạt như vậy, ỷ lại vào nhau, thân hơn cả cha mẹ, so với bạn bè lại càng không có gì giấu nhau.


... Phim truyền hình nói chị em ghen ghét nhau vì nam nhân mà trở mặt thành thù đâu rồi?


Bạn nhỏ Sầm Tùy trưởng thành sớm có cảm giác bị lừa không hề nhẹ.


Không quá mấy ngày, biệt thự Sầm gia bên cạnh bắt đầu náo nhiệt lên.


Sinh nhật bảy tuổi của bạn nhỏ Sầm Tùy rất long trọng, ngoại trừ mấy đồng bọn nhỏ của hắn thì cũng có không ít tai to mặt lớn tới nịnh bợ tập đoàn Sầm thị, làm biệt thự to lớn nhanh chóng chật chội.


Cũng may là từ nhỏ Sầm Tùy đã quen các loại trường hợp như vậy, đến ứng phó cũng rất ra dáng.


Chỉ là tầm mắt của hắn hay nhìn ra phía cửa sổ lộ vẻ thất thần.


Đợi hồi lâu, hai chị em Cố gia mới thong thả tới muộn.


Con mắt U U vô hồn, lông mi ỉu xìu, hoàn toàn không thấy bóng dáng vui vẻ khi nói muốn tới nhà Sầm Tùy ăn kẹo lúc trước, Cố Diệu Diệu thuận miệng giải thích cho hắn một chút:


"Hôm nay ẻm đi học không trả lời được câu hỏi, bị cô giáo phạt chép bài tập."


Nhà trẻ U U học xem như là nhà trẻ quý tộc, yêu cầu khiêm khắc hơn nhà trẻ bình thường một chút.


Vì thế U U học lớp chồi còn chưa đếm được làm hao hết kiên nhẫn của cô giáo, bị phạt chép từ số 1 đến 10, chép 20 lần.


Sầm Tùy học lớp lá không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, dù sao thì hắn bảy tuổi đã giao tiếp lưu loát bằng tiếng Anh, mấy con số này thì tính là gì.


Nhưng đối với U U không thể theo kịp người ta mà nói sẽ là một chuyện rất khó khăn.


"20 lần! Thật nhiều! Ngày mai cô giáo đã phải kiểm tra rồi!"


U U mắt ngập nước, như giây tiếp theo liền sẽ òa khóc lên cho hắn xem.


Sầm Tùy nhìn U U sắp biến thành nhóc mít ướt, hắn gãi gãi đầu, thử thăm dò nói:


"Bằng không... Anh giúp nhóc chép?"


Mười phút sau, Sầm Tùy đang ngồi trong phòng của mình giúp U U chép phạt bỗng nhiên ý thức được có gì đó sai sai.


Hắn nhìn nhìn bài tập phải chép 20 lần đang chờ mình chép xong.


Còn có hai chị em đang cùng nhau sóng vai ngồi xem heo Peppa một bên.


... Không đúng chút nào!


Sinh nhật bảy tuổi hôm nay của hắn, không những không có vui vui vẻ vẻ chơi đùa mà còn bị lừa giúp người khác chép phạt?


Sầm Tùy tỉnh ngộ thả bút xuống, đi về phía U U đang xem ti vi cùng chị.


"Cố U U!"


U U ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn hắn nói:


"U U khát."


Y hệt tiểu thư quần áo tới dang tay cơm tới há miệng, sai người ta sai vô cùng thản nhiên.


Nhưng lại không phải kiểu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.