Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 107: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc - Chương 8



Vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới tới bình minh, sở trưởng Lý làm người thay ca tiếp tục tuần tra.

Lần này chủ yếu là tăng mạnh tuần tra ở sân sau.

Mặc dù khả năng cao là sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra vào nửa đêm nay, nhưng sở trưởng Lý và cảnh sát trưởng Trình vẫn không yên tâm, trừ khi đến rạng sáng mới thực sự an toàn.

Ngũ Hạ Cửu trước khi trở về ngủ, cậu cố tình đi dạo một vòng ở cổng sân sau.

Ổ khoá đã được thay mới hoàn toàn, dường như là sợ khóa không kĩ hoặc là lại bị người nào đó phá hư, người giúp việc còn vòng thêm hai vòng dây xích, nhìn qua rất chắc chắn.

Nhà của cảnh sát trưởng Trình là một toà nhà theo phong cách phương Tây, nhưng cửa sân sau hình như không được quan tâm lắm, kiểu cửa gỗ cũ, ổ khoá sắt bản rộng, dân gian cũng hay gọi là khoá ngang, có hình trụ dài và có ba vòng.

Ổ khoá trước đây mà Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy giống như bị ai đó cưa ra.

Có tên trộm ở trong nhà họ Trình, thi thể của ông chủ Trang bị đào lên và chế tác thành cương thi, thậm chí còn liên quan tới cổ thuật.

Còn nữa, có chuyện gì đang xảy ra ở trong thôn Trang Phủ, tại sao người dân trong thôn Trang Phủ lại biến thành cương thi, còn nửa đêm đi đến nhà họ Trình hại người?

Ngoài ra, hồn ma của bà cả đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất không thấy…

Có quá nhiều bí ẩn xuất hiện vào đêm nay.

Ngũ Hạ Cửu bất giác đánh ngáp một cái, cậu quyết định quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần.

Rốt cuộc một mình cậu ở bên ngoài xoay chuyển vài vòng, cũng không gặp lại hồn ma của bà cả, cậu không chắc chắn là bà ta lúc trước có phải cố tình xuất hiện để dẫn cậu đến nơi này hay không.

Ngũ Hạ Cửu nghĩ về phương hướng cuối cùng của con đường—— phòng của Trình Kế Khiêm, hiện tại là đội phó Thời ở, cậu cũng không thể trực tiếp xông vào xem xét có manh mối gì đó ở bên trong hay không.

Vẫn phải tìm số cơ hội……

Sau khi suy nghĩ xong, Ngũ Hạ Cửu xoay người trở về phòng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Minh rời giường đi ra ngoài tìm bạn gái Hoa Nguyệt nguyệt.

Ngũ Hạ Cửu cũng đã ra khỏi phòng từ sớm, chẳng qua cậu là đi tìm đội phó Thời, định tùy tiện lấy cớ vào phòng nhìn một cái.

Bước đi trên con đường nhỏ đêm qua, Ngũ Hạ Cửu hỏi một người giúp việc nhà họ Trình mà cậu gặp, rốt cuộc tìm được chính xác phòng của Trình Kế Khiêm.

Cậu đứng ở bên ngoài và gõ cửa.

Một lúc lâu, không có người trả lời, bên trong cũng không có chút nào tiếng động nào, chẳng lẽ bên trong không có ai? Đội phó Thời đi ra ngoài?

Ngũ Hạ Cửu hơi khó hiểu, lại dùng sức đập vào cánh cửa phòng.

—— “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng bị cậu đập vào mở ra một khe hở nhỏ, cửa không khóa.

Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa đi vào.

Phòng của Trình Kế Khiêm, con trai lớn nhà họ Trình tất nhiên tốt hơn nhiều với phòng của người giúp việc mà bọn họ đang ở, hoàn toàn không thể so sánh với nhau, một chiếc giường lớn, ghế sô pha, còn có tủ quần áo.

Ngũ Hạ Cửu dẫm lên mặt thảm và lặng lẽ không một tiếng động vào phòng.

Thứ hấp dẫn cậu đầu tiên là một tấm ảnh chụp đen trắng ở trên bàn đọc sách, đó là bà vợ cả lúc còn trẻ, đang ngồi trên một cái ghế, trong lòng ngực ôm một đứa trẻ, hẳn là Trình Kế Khiêm khi còn nhỏ, khuôn mặt đầy tươi cười nhìn về phía máy ảnh.

Khi đó trên mặt bà vợ cả cũng không có nét đau thương và u sầu như những bức ảnh cậu thấy lúc trước.

Ngũ Hạ Cửu bước tới quan sát, người con trai cả nhà họ Trình hẳn là rất thích đọc sách, trên mặt bàn đều là sách, một chồng lại một chồng.

Trong đó có một quyển sách khiến cho Ngũ Hạ Cửu chú ý.

Quyển sách dường như đã được con trai cả nhà họ Trình đọc nhiều lần lúc còn sống, bên ngoài mặt sách đều bị giấy khác gói lại, hai bên quyển sách cũng đã bị nhăn nheo, nhưng vẫn không có một chút hư hỏng nào.

Có thể thấy được chủ nhân của quyển sách yêu quý nó như thế nào, cẩn thận và tỉ mỉ.

Ngũ Hạ Cửu cầm quyển sách lên và mở ra, định xem bên trong viết những gì.

Cậu lật xem liên tiếp vài tờ, phát hiện bên trong viết đều là những lời âu yếm, còn có một số bài thơ ngắn về tình cảm.

—— Đây hoàn toàn không phải một quyển sách, là một quyển sổ trống được hai người truyền cho nhau, viết lên đó những lời tâm sự với nhau.

Từ khi quen biết, lần đầu chào hỏi, lại đến dần dần quen thuộc, lẫn nhau thử, cuối cùng xác định rằng cả hai bên đều có tình cảm……

Quyển sổ này hoàn toàn ghi lại tình yêu của Trình Kế Khiêm.

Một người còn lại, người mà được anh ấy gọi là “Nhạn Chi”, là tên của một người đàn ông, giống như còn là một con hát.

Ở cuối cùng quyển sổ, Trình Kế Khiêm chữ chữ viết dần qua loa.

Anh ấy nói nhà họ Trình phát hiện chuyện của bọn họ, hết sức ngăn cản, thậm chí nhốt anh ấy ở trong phòng, nhưng không có quan hệ, anh ấy sẽ nghĩ cách chạy ra khỏi nhà họ Trình, lúc đó sẽ mang “Nhạn Chi” đi trốn thật xa.

Đáng tiếc, chữ viết tay kết thúc ở đây và không có câu trả lời tiếp theo từ “Nhạn Chi”.

Có lẽ là quyển sổ không được đưa đi, hoặc là hai người không còn có cơ hội gặp mặt.

Ngũ Hạ Cửu đống quyển sổ lại.

Không biết bà vợ cả là biết được chuyện của Trình Kế Khiêm trước khi chết, vẫn là biết sau khi chết?

Và “Nhạn Chi”, hiện tại đang ở đâu?

Ngay khi Ngũ Hạ Cửu xoay người nhìn xem còn có manh mối nào nào nữa không, đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, là đội phó Thời đã trở lại sao?

Ngũ Hạ Cửu không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng trốn vào trong tủ quần áo.

Nếu không, cậu có thể giải thích như thế nào khi vào phòng mà chưa xin phép?

Đừng quên, thân phận hiện tại của cậu chỉ là một người cảnh sát bình thường, trực tiếp trộm vào phòng của sếp, điều này làm cho sếp phải nghĩ như thế nào?

Có giải thích cũng không rõ, tốt nhất vẫn là nên trốn đi.

Vừa mới vào trốn trong tủ quần áo, cửa phòng đã được mở ra, quả nhiên là đội phó Thời đã trở lại.

Sau khi bước vào phòng, anh dừng lại một chút, khuôn mặt bị che đậy sau lớp kính trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp phòng, cuối cùng dừng ở trên cửa tủ tuần áo, xoay người bước đến.

Chiếc tủ quần áo này được làm rất kín kẽ, chỉ có phần dưới của cánh được chạm trổ một vài hoa văn trang trí.

Ngũ Hạ Cửu trốn sau tủ quần áo, từ khe hở không nhìn thấy tình huống ở bên ngoài, chỉ có thể nhìn trộm một chút từ hoa văn rỗng bên dưới.

Cậu nghe tiếng bước chân từ bên ngoài tủ quần áo, nhìn ánh sáng và bóng đối của tấm thảm gần đó bị thay đổi, cậu có cảm giác đội phó Thời thực sự đang đi tới phía tủ quần áo.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, một tay ấn trên vòng tay, tính toán nếu thật sự bị phát hiện, chờ khi cửa tủ được mở ra liền dùng tấm thảm ném vào trên đầu đội phó Thời, che tầm mắt của anh, nhanh chóng đánh hôn mê……

Từ từ, biện pháp này của cậu có được không?

Tốc độ phản ứng của đội phó Thời không chậm, cậu thật sự có thể đánh lén thành công? Có khi đánh lén không thành ngược lại là bị bắt, đến lúc đó không phải giải thích càng thêm không rõ.

Làm người phải tự mình hiểu lấy, không thể quá để mắt chính mình.

Ngũ Hạ Cửu nghĩ, giá trị vũ lực của cậu đại khái còn chưa tới mức không có người có thể chống lại…… Không bằng, giải thích trước thử xem?

Ngay khi Ngũ Hạ Cửu đang trong tình trạng khó xử, tiếng bước chân bên ngoài tủ quần áo đột nhiên dừng lại.

Cậu nghe được đội phó Thời đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: “Thiếu chút nữa quên mất, bên trong tủ quần áo nhà họ Trình không có quần áo để mình thay, vẫn là nên rửa sạch một chút đi.”

Nói xong, đội phó Thời xoay người rời đi, một lát sau đã ra khỏi phòng.

Ngũ Hạ Cửu lập tức nhẹ nhàng thở ra, cậu đợi vài giây mới mở ra cửa tủ, cũng không dám ở lại lâu thêm, liền nhanh chóng rời đi.

Chờ sau khi bóng dáng cậu hoàn toàn biến mất ở hành lang ngoài phòng, ở góc hành lang cách đó không xa, bóng dáng đội phó Thời lại lần nữa xuất hiện.

Anh nhướng mày nhìn về hướng đi của Ngũ Hạ Cửu, cong cong khóe miệng thấp giọng cười nói: “Quả nhiên là cậu……”

Chờ sau khi Ngũ Hạ Cửu trở lại trong phòng, Vương Tiểu Minh cũng vừa lúc trở về.

Anh ta còn mang về tin tức mà Hoa Nguyệt đã hỏi thăm cùng nha hoàn nhà họ Trình.

Chẳng hạn như cảnh sát trưởng Trình có thể ngồi trên vị trí hiện tại, hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ của ông chủ Trang, hai người bọn họ một bên có quyền, một bên có tiền, ở trong Trấn Trang Phủ không người dám chọc, tất cả mọi người cũng cho bọn họ thể diện.

Hơn nữa, cảnh sát trưởng Trình vẫn luôn muốn kết thông gia với nhà họ Trang.

Rốt cuộc ông ấy có hai người con trai, còn ông chủ Trang cũng chỉ có một cô con gái duy nhất.

Chờ sau khi Trang Diệu Linh gả vào nhà họ Trình, chẳng phải khối tài sản khổng lồ nhà Trang cũng thuộc về bọn họ sao, đối với việc này vô cùng có lợi với nhà họ Trình, không có hại.

Vì vậy, khi ông chủ Trang còn sống, cảnh sát trưởng Trình nỗ lực tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp như anh em, chờ đợi một ngày nào đó ông chủ Trang đồng ý làm Trang Diệu Linh gả vào nhà họ Trình.

Cho dù là gả cho con trai cả Trình Kế Khiêm của ông ấy hay vẫn là con trai thứ hai Trình Kế Minh đều có thể.

Vương Tiểu Minh nói: “Nghe nha hoàn nói, cảnh sát trưởng Trình ban đầu muốn Trang Diệu Linh gả cho con trai cả Trình Kế Khiêm.”

“Nhưng ai biết rằng Trình Kế Khiêm không đồng ý, nói đã có người trong lòng, vì chuyện này còn ở nhà làm ầm ĩ một trận lớn.”

“Sau đó Trình Kế Khiêm đã bị cảnh sát trưởng Trình nhốt lại, không cho phép đi ra ngoài, mà cũng trong thời gian đó, bệnh của bà vợ cả trở nên nặng hơn, không bao lâu liền đi.”

“Bà ấy vốn dĩ nằm trên giường bệnh lâu ngày, khi việc này vừa xảy ra, bà vợ cả nhà họ Trình liền mất, nhóm người giúp việc đều nói là bị con trai cả Trình Kế Khiêm làm cho tức chết.”

“Sau đó, Trình Kế Khiêm trốn khỏi nhà họ Trình, không ngờ lại bị thiêu chết ở bên ngoài, ngay cả thi thể cũng không có tìm thấy, có vẻ như đã bị đốt thành tro cốt.”

Ngũ Hạ Cửu hỏi: “Trình Kế Khiêm bị thiêu chết ở đâu?”

Vương Tiểu Minh: “Hình như là một cái rạp hát tên gọi là Thải Nguyệt Lâu, đúng, chính là tên này.”

“Sau khi bà vợ cả nhà họ Trình và người con trai cả Trình Kế Khiêm đều đã chết, không lâu sau đó bà vợ hai nhà họ Trình cũng chết.”

“Bà ta là ngã xuống cầu thang vào ban đêm rồi chết, lúc ấy dọa mọi người hoảng sợ, đều nói là nghe được tiếng hét chói tai của bà vợ hai.”

“Mặt khác, cô chủ Trang không phải tự nguyện vào ở nhà họ Trình, là bị cảnh sát trưởng Trình phái vài người cảnh sát đến nhà họ Trang thu thập đồ vật, sau đó cô chủ Trang đành lau nước mắt vào ở nhà họ Trình, trông vô cùng không muốn.”

“Đặc biệt là sau khi cô chủ Trang đến nhà họ Trình, trừ bỏ lúc ăn cơm, bình thường cô ấy sẽ không ra khỏi phòng, càng không muốn nhìn thấy người con trai thứ hai Trình Kế Minh.”

Giáo sư Đường nghe vậy liền nói: “Xem ra cảnh sát trưởng Trình cảm thấy nhà họ Trang chỉ dư lại một bé gái mồ côi, cho nên có thể tùy ý bắt nạt.”

Điều này rõ ràng là mang tiếng chăm sóc cô chủ Trang, nhưng thực ra lại là hạn chế quyền tự do cá nhân của cô chủ Trang, chờ sau khi bắt buộc cô ấy và Trình Kế Minh kết hôn, nhà họ Trình thuận lợi nuốt sống tài sản của nhà họ Trang.

“Thật không biết xấu hổ.” Chung Nam nhịn không được mắng một tiếng.

Ngài V lại hỏi: “Người con trai cả Trình Kế Khiêm không đồng ý liên hôn, nói rằng là có người trong lòng, sau khi rời đi nhà họ Trình thì bị thiêu chết ở rạp hát.”

“Chẳng lẽ người trong lòng của anh ấy là…… Con hát?”

Ngũ Hạ Cửu gật đầu đồng ý với suy nghĩ của ngài V, đồng thời giải thích ngắn gọn quyển sổ của Trình Kế Khiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.